Dư Tư Niên đỡ Tiêu Hà ngồi trọn vào lòng mình, hắn dỗ dành nàng một hồi Tiêu Hà mới từ từ ngừng khóc, nàng lặng thinh trong lòng hắn một hồi lâu, giọng nói vì khóc mà khàn đi, khe khẽ gọi hắn:
"Dư Tư Niên..."
Dư Tư Niên thoáng giật mình, nhưng lại rất nhanh chóng bình tĩnh, dịu dàng trả lời nàng:
"Ta nghe... Muội nói đi."
Tiêu Hà ngước mắt lên nhìn hắn, trong khoé mắt nàng còn đọng lại mấy giọt lệ như sương, càng nhìn chỉ càng khiến người ta động lòng, nàng thấp giọng hỏi hẳn:
"Tại sao khi nhìn thấy khăn tay của ta trên xác của Văn Trọng huynh lại tức giận?"
"Muôi nhìn ra sao?"
"Um..."
Đáy mắt Dư Tư Niên lúc này liền thay đổi, không còn dịu dàng như lúc nhìn nàng mà hiện lên mấy tơ máu chằng chịt, rối loạn, khó chịu nói:
"Ta còn chưa được cầm khăn tay của muội... Hắn là cái thá gì chứ."
Tiêu Hà nhíu mày nhìn hắn: "Chỉ như vậy?"
"Còn kẻ dám đưa khăn tay muội cho hắn nữa." Cánh tay hắn siết chặt bờ vai nàng, hờ hững nói.
Tiêu Hà nhìn Dư Tư Niên như vậy, trong lòng bất giác cười không thành tiếng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nam nhân cầm khăn tay của nữ nhân nếu không phải đại biểu cho chuyện trao tín vật định tình chắc cũng không khiến tên này tức giận như vậy.
"Ha... Trẻ con..." Tiêu Hà khẽ cười, hẳng giọng nói.
Dư Tư Niên thoáng đờ đẫn một lúc, từ khi nàng trở về kinh thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-dong-y-hoa-ly-di/3563616/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.