10
Biểu cảm của ta lúc này có thể gọi là nịnh nọt.
“A, Tướng quân, cuối cùng chàng cũng xong việc rồi sao?”
Giang Duật Phong mặt lạnh ngồi xuống trước mặt ta, lông mày nhíu chặt: “Sao nàng lại ở đây?”
Ta giơ hai tay bị trói chặt lên, khổ sở nói: “Tướng quân, trước khi nói chuyện, chàng có thể cởi trói cho ta trước được không?”
Giang Duật Phong im lặng một lúc, rút kiếm bên hông ra vung lên, dây thừng trói tay chân ta đứt phựt.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, lập tức muốn đứng dậy, ai ngờ tay chân bị tê dại quá mức, vừa mới động đậy, cả người đã ngã xuống.
Ta giật mình, trong đầu đã hiện lên cảnh tượng bản thân ngã sấp xuống đất, hoảng hốt nhắm chặt mắt lại.
Nhưng mà, kết quả không như mong muốn, ta ngã vào một vòng tay rắn chắc ấm áp.
Ta mở mắt ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Duật Phong hiện ra ngay trước mắt.
Ta sững sờ, hai má bỗng chốc nóng ran, lúc này mới nhận ra tay ta vẫn đang bám chặt lấy n.g.ự.c hắn, kéo cổ áo hắn mở ra, lộ ra xương vai và lồng n.g.ự.c cơ bắp của hắn.
Ta vội vàng rút tay lại: “Cái đó… Ta… Ta không cố ý đâu.”
Mặt ta đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại không kiềm chế được liếc nhìn lồng n.g.ự.c của hắn thêm một lần nữa.
Trái tim thiếu nữ của ta gần như muốn nhảy ra ngoài… Không được, không được, không được nhìn trộm!
Ta cố gắng quay mặt đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-chay-di-dau/3679979/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.