Ta gắp thức ăn cho hắn, hắn khẽ gật đầu: “Đa tạ.”
Cách ăn của hắn rất nho nhã, nhai kỹ nuốt chậm, không hề giống những người lính thô lỗ thường xuyên chinh chiến sa trường, ăn uống thô tục.
Sau khi ăn sáng xong, Giang Duật Phong đứng dậy nói: “Hôm nay ta còn có chút việc ở doanh trại, không ở đây với ngươi nữa.”
Ta hiểu chuyện gật đầu, mỉm cười nói: “Tướng quân có việc thì cứ đi đi, đừng để chậm trễ chính sự.”
Giang Duật Phong nhìn ta, định nói gì đó nhưng lại thôi, do dự một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Ta trở về phòng, ngơ ngẩn ngồi bên cửa sổ, nhìn những món vũ khí được treo kín trên tường, thất thần.
Liễu Châu rót cho ta chén trà, hỏi: “Tiểu thư, sao hôm nay người có vẻ buồn vậy?”
Ta nhìn những món vũ khí đủ loại, hình dạng khác nhau trên tường, hỏi ngược lại nàng ta: “Ngươi nói xem, một người có thể sử dụng được nhiều loại vũ khí như vậy sao?”
Liễu Châu gãi đầu, chăm chú nhìn những món vũ khí trên tường, lắc đầu: “Chắc là không thể đâu? Tiểu thư, người xem này, trên tường có đao, có kiếm, có trường thương, còn có rất nhiều thứ nô tỳ còn không nhận ra, một người phải luyện tập bao nhiêu năm mới có thể thành thạo những thứ này?”
Nói xong, thấy ta không có phản ứng gì, nàng ta lại nhanh nhảu bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu là Tướng quân thì có khả năng, dù sao ngài ấy lợi hại như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-chay-di-dau/3679975/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.