Về lý do tại sao Tiết Như Bích sau khi phát tác độc lại trở nên phóng đãng như vậy thì không cần nghĩ nhiều nữa. Những người con gái bị gửi đến làng Trăm Nhai đều sẽ bị hạ cổ như một món đồ chơi.
Biết rõ ngọn nguồn sự việc, nhiều người đứng xem lắc đầu thở dài, trong lòng cảm thấy sợ hãi nhưng đều thõa mãn được lòng tò mò rời đi. Bà chủ sờ chiếc ví của người đàn ông bị rơi xuống sàn, cẩn thận tính toán trọng lượng một chút rồi vội vàng mời đại phu. Chỉ có người phụ nữ áo đỏ ôm Tiết Như Bích đang ngơ ngác khóc thầm. Nhìn mọi người đều bỏ đi, nàng quỳ xuống trước mặt Yến Trường Thanh và Hách Liên Nhung Xuyên nói: "Hai vị thiếu hiệp làm ơn, làm ơn hãy cứu tiểu nữ A Lý một mạng!"
Hách Liên Nhung Xuyên nghĩ trong lòng: Qủa nhiên.
Yến Trường Thanh nói: "Ta tất nhiên sẽ cứu ngươi. Chỉ là vừa rồi ngươi cứ ấp úng ngập ngưng như che giấu gì đó. Ta hỏi ngươi, ngươi mặc đồ đỏ như vầy, là muốn kết hôn sao?"
A Lý rơi nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Hóa ra nguời này không chỉ là em họ của Tiết Như Bích mà còn có số phận tương tự. Bố mẹ nàng thấy Tiết gia dùng con gái đổi lấy được ngọc bích, ghen tị đỏ mắt. Tuy rằng nhà nàng không ở Dao Thành nhưng đã cử người đi hàng nghìn dặm để hộ tống con gái ruột mình tới làng Trăm Nhai.
Đúng là "công cha đức mẹ cao dày".
A Lý dập đầu ba cái liên tiếp: "A Lý thấy hai vị thiếu hiệp võ công cao cường không giống người thường, cầu xin hai vị giúp tiểu nữ bỏ trốn! Tiểu nữ thật sự không muốn kết hôn! Tiểu nữ không muốn giống chị mình... thành người mất trí!"
Yến Trường Thanh liếc nhẹ qua nàng: "Chuyện này ta không làm được."
A Lý nghe xong không khỏi sững sờ, nhưng Yến Trường Thanh lại tiếp tục nói: "Hiện tại giúp một người chạy trốn thì có ích gì? Qua vài ngày nữa lại có người khác bị đưa đến."
Chỉ cần không nhổ cỏ tận gốc, bi kịch như Tiết Như Bích sẽ còn lập lại vô số lần nữa.
Nhưng làm thế nào để diệt tận gốc làng Trăm Nhai đây? Thưa tấu chương xin cứu viện? Một đi một về, sớm nhất cũng phải một tháng viện binh mới tới. Trong thời gian đó biết bao cô gái đã bị đưa vào tròng rồi.
Trước mắt, cách duy nhất chỉ có thể liều mạng chấp nhận rủi ro.
Mà Yến Trường Thanh không sợ nhất chính là làm liều.
Sáng sớm hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, bốn tên thổ phỉ của làng Trăm Nhai đã đứng trước cổng nhà trọ. Bên họ xếp thành một hàng, tất cả mặc đồ đen, đeo đao bên hông, trên đầu đội mũ không thấy rõ mặt. Mặc dù bên cạnh là kiệu hoa đỏ sẫm biểu lộ bọn họ đang đón dâu, nhưng mặc trang phục tràn đầy sát khí như vậy vào buổi sáng khiến người ta không khỏi rùng mình.
Trước lối vào nhà trọ luôn vắng vẻ, bây giờ già trẻ gái trai đều tụ tập lại xem náo nhiệt. Mọi người nhìn thấy bốn người này cũng không dám bàn tán lớn. Chỉ âm thầm duỗi cổ nhón chân, mong tân nương ra sớm một chút cho bọn họ nhìn một cái rồi yên ổn về nhà ăn cơm chăm sóc con nhỏ.
Cửa lớn nhà trọ kêu cọt kẹt. Mọi người lần lượt nín thở, trợn tròn mắt. Mong ngóng nãy giờ chỉ thấy một người mặc đồ đỏ, đầu đội nón bước ra tươi cười nhìn mọi người.
Quần chúng hóng dưa "Ồ" lên thất vọng. Chỉ có một cô bé đầu thắt bím tóc vui vẻ kéo áo người lớn: "Mẹ ơi, tân lang này đẹp quá!"
Mẹ cô bé nhìn kĩ, tân lang này có đôi mắt màu hổ phách, mái tóc hơi xoăn, không kiềm chế được vẻ phóng khoáng ưu nhã. Quả thật lớn lên vô cùng đẹp. Nhưng dù đẹp thì có nghĩa gì? Phải giao tân nương cho người khác mà còn có thể cười hạnh phúc như vậy, thật không biết xấu hổ!
Vừa nghĩ, mẹ cô bé vừa nói: "Ta khinh! Chỉ là cái gối thêu hoa(*) thôi mà. Còn không đẹp bằng ba mày."
"Mẹ ơi, gối thêu hoa là——"
"Im lặng——đừng nói chuyện, nghe kỹ chút tân nương này có khóc nháo gì không."
(*): Chỉ được cái mã ngoài chứ chả làm ăn được gì =))
Tân nương khóc vào ngày tân hôn đã là truyền thống từ xa xưa. Chỉ là những tân nương ở Dao Thành khóc vì một lý do đặc biệt khác. Ngay cả khi họ được định sẵn là phải hầu hạ đám thổ phỉ kia, họ vẫn chưa mất hi vọng mà vùng vẫy gào thét. Khóc long trời lở đất có, đòi tự tử cũng có, đâm đầu thắt cổ cũng có luôn. Mọi người căng da dầu, dựng lỗ tai, mong chờ buổi diễn hôm nay.
Đứng nửa ngày vẫn không nghe được tiếng phụ nữ khóc. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm bước tới, cửa lại một lần nữa cọt kẹt mở ra.
Một người mặc áo đỏ bình thản bước qua ngạch cửa. Chiếc khăn voan trùm đầu che kín mặt, chỉ có nửa phần tóc đen rũ xuống đến eo như thác nước.
Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, vậy mà tân nương này khi thực hiện nó lại có thể thong dong tao nhã đến vậy.
Nhưng mà tân nương này, có phải là quá bình tĩnh hay không?
Lại che kín mít như vậy, cái gì cũng không nhìn được.
Haiz! Thật sự rất chán!
Mọi người không nhìn được cảnh khóc lóc, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Cô bé thắt bím lần đầu được nhìn thấy tân nương, bé tò mò nhưng không dám rời khỏi vòng tay mẹ. Cô bé hơi nghiêng đầu, nhìn vào khăn voan trùm đầu từ dưới lên. Lúc này trùng hợp một cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng mang theo mép khăn nhấc lên. Góc nhìn nhỏ nên chỉ có mình cô bé mới thấy được.
Huh?
Cô bé mở to mắt, quên luôn việc phải ăn chiếc bánh trên tay. . Kiếm Hiệp Hay
Tân nương này...cũng đặc biệt quá đi!
Dù có đôi mắt nhỏ, dáng mũi bé, vóc người thường thấy của người con gái nhưng cô bé không hiểu sao lại thấy tân nương này rất khác. Đặc biệt là...cô bé vò đầu bứt tai, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết miêu tả ra sao. Chỉ biết tân nương rất xinh đẹp, nhưng cũng không thật sự xinh đẹp, là kiểu khuôn mặt có nét xinh đẹp.
Vì sợ mẹ mắng nên cô bé không dám nói mẹ về chuyện này. Đành phải cúi đầu gặm bánh giò, trong lòng uất ức khó chịu.
Hách Liên Nhung Xuyên mặc đồ tân lang, hơi nghiêng người. Nhẹ nhàng đưa tay về phía tân nương: "Nương tử, mời."
Cho dù ở gần như vậy nhưng mọi động tác của tân nương trong mắt mọi người đều không có vấn đề gì.
Thảo nào nam nhân này nhiều lần thâm nhập vào nội bộ địch mà không ai hay biết. Kỹ năng cải trang của Yến Trường Thanh thực sự là có một không hai.
Có lẽ chỉ có mình hắn thấy, vòng eo của tân nương này đúng là mảnh khảnh như con gái nhưng trong đó có vài đường nét khí chất không thuộc về một người con gái. Tuy rằng ngũ quan bị khăn voan che khuất trở nên thật tầm thường, nhưng khí chất băng lạnh người sống chớ đến gần lại không cách nào giấu đi.
Yến Trường Thanh khẽ gật đầu, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đặt tay lên lòng bàn tay của Hách Liên Nhung Xuyên. Vừa đặt tay lên, chưa kịp phản ứng đã bị Hách Liên Nhung Xuyên kéo vào lòng, hay tai ôm ngang bế lên, đi về phía kiệu hoa.
"Ồoooo! Bế tân nương! Tân lang bế tân nương rồi!"
Đám đông vây quanh la ầm ầm, Yến Trường Thanh kinh hãi, cứng nhắc nói: "Làm cái gì vậy!"
Hách Liên Nhung Xuyên không đổi sắc mặt, khẽ nói nhỏ: "Muốn diễn thì phải diễn cho trót chứ. Tất nhiên là tân lang phải muốn ôm tân nương lên kiệu hoa rồi."
Yến Trường Thanh không nghĩ tới người này lại làm vậy, cả người run lên vì tức điên. Nhưng lại không thể cho người ngoài thấy được, đành phải đặt tay lên ngực Hách Liên Nhung Xuyên cố gắng giữ khoảng cách với hắn.
Tuy nhiên trong mắt người ngoài, hành động này chẳng qua là do tân nương ngại ngùng không muốn được bế thôi.
Bốn tên thổ phỉ giả làm người khiêng kiệu nâng kiệu hoa lên, Hách Liên Nhung Xuyên đi phía trước kiệu. Đoàn người cứ như thế âm thầm rời khỏi Dao Thành tiến vào làng Trăm Nhai.
Trong kiệu không có cửa sổ, tấm màn cũng được hạ xuống, không thể nhìn được khung cảnh bên ngoài. Không biết đi bao lâu đột nhiên bên ngoài vọng lên tiếng nói:
"Đến rồi!"
Màn được vén lên, Hách Liên Nhung Xuyên đưa tay vào nói: "Nương tử."
Yến Trường Thanh có chút không nói nên lời. Người này bất cứ lúc nào cũng có thể bình tĩnh như vậy, diễn thì phải diễn cho đủ bộ.
Đành phải đưa tay ra. Hách Liên Nhung Xuyên nắm chặt tay Yến Trường Thanh, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, ghé tai nói: "Mọi chuyện đều có ta lo."
Lần đầu tiên nghe người này nói trịnh trọng như vậy, Yến Trường Thanh không khỏi sửng sốt.
Theo kế hoạch, Hách Liên Nhung Xuyên có nhiệm vụ đi bắt lính canh, sau đó đóng giả một tên để tìm được nơi nuôi Cổ trùng. Còn hắn thì có nhiệm vụ phải bắt trưởng làng và giải cứu các tân nương bị trúng Cổ độc.
Việc thì gấp mà lại thiếu nhân lực, Yến Trường Thanh chỉ có thể đặt niềm tin lên người Hách Liên Nhung Xuyên.
Mong là hắn không đặt sai người.
Đám thổ phỉ gần đó sốt ruột hét lên: "Mau bắt chúng nó đem đi trông chừng đi. Đến tối còn nhiều thời gian cho các ngươi nói chuyện yêu đương." Xung quanh lại vang lên một tràng cười lưu manh.
Dựa theo quy định của làng Trăm Nhai, tân lang sẽ được mọi người "mời" uống rượu mừng, Còn tân nương sẽ được đưa vào trại của trưởng làng để tiếp nhận "sự phù hộ của thần núi".
Hai tên cướp cầm thanh kiếm lớn mang theo Yến Trường Thanh đến trại chính. Ngay cả khi trùm đầu, Yến Trường Thanh vẫn có thể nhìn thấy sự xa hoa của làng Trăm Nhai từ khoảng trống trên mép khăn trùm. Dưới chân là thảm thêu nhiều loại côn trùng khác nhau, gối hoa thì chất thành đống khắp nơi trong trại, rèm cửa đỏ rũ xuống và hương thơm thoang thoảng từ lư hương truyền ra.
Lộng lẫy và xa hoa, đây là phong cách được ưa chuộng ở Nam Nghiêu.
Cách đó không xa chợt nghe tiếng cười của một người phụ nữ. Ai đó vừa bước vào.
Là một nam nhân.
Tới rồi.
Yến Trường Thanh bình tĩnh sờ sờ đai eo. Ẩn trong đó là một thanh kiếm ngắn với ánh bạc lấp lánh.
Nam nhân dừng lại bên cạnh hắn, thô bạo dựt khăn trùm đầu của Yến Trường Thanh xuống.
"Chết tiệt, lại là đồ tầm thường."
Nam nhân trước mặt cao lớn cường tráng, gò má cao, lông mày đen rậm, đôi mắt lõm sâu đặc biệt dữ tợn.
Người này là trưởng làng Trăm nhai, Đạt Nham.
Nở nụ cười mỉa mai đầy bất mãn. Đạt Nham hai tay trái phải ôm mỹ nhân mặc áo lụa mỏng, dáng người thon gọn ngồi giữa đệm rộng. Hai người phụ nữ lập tức đổ đầy rượu vào ly dạ quang, tranh giành nhau đẩy ly rượu đến trước mặt Đạt Nham. Ly trắng mềm mại đựng rượu trong suốt như pha lê hồng, quả thật rất đẹp mắt. Nhưng Đạt Nham lại có chút không kiên nhẫn nhận lấy nó, vừa định uống thì chiếc ly lại dừng lại bên miệng.
Rượu thơm không chút do dự gì bị ném văng tung tóe trên tấm thảm thêu lộng lẫy. Đạt Nham nâng cằm nhìn Yến Trường Thanh, trong mắt có chút nghiền ngẫm: "Lại đây."
Yến Trường Thanh từ từ đứng dậy, bước đi chậm rãi lộ rõ sự sợ hãi. Nếu hắn không nhầm, tuy hai nữ nhân bên cạnh Đạt Nham thoạt nhìn không khác gì người bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát động tác của mỗi người họ đều cứng hơn người bình thường, vẻ mặt cũng cứng đơ. Rõ ràng bọn họ cũng giống Tiết Như Bích, bị trúng Cổ độc rồi.
Còn những tân nương khác kia ở đâu?
Yến Trường Thanh đi tới trước mặt Đạt Nham, nheo mắt nhướng mày, điềm tĩnh rót một ly rượu.
Bây giờ đến gần, Đạt Nham lại đánh giá tân nương thêm một lần nữa. Không hiểu sao, mặc dù gương mặt tân nương rất bình thường nhưng trên người lại phảng phất nét cao ngạo. Cách càng xa thì lại càng muốn đến gần.
Bước vào làng Trăm Nhai này, dù là chim ưng hay đại bàng cũng đều không thế thoát khỏi tay hắn.
Còn cao ngạo cái gì?
Đạt Nham cất lời: "Lại đây, gần một chút, giúp ta cởi giày."
Đạt Nham thoải mái giương chân.
Yến Trường Thanh khẽ cau mày, trong lòng rất chán ghét. Nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó.
Cơ hội!
Yến Trường Thanh giơ một tay như thể đang chỉnh đai lưng, nhưng thanh kiếm ngắn để ở eo đã chuẩn bị lấy ra. Tay còn lại định kéo chân Đạt Nham. Nhưng ngay lúc hắn nắm lấy chân phải của Đạt Nham, Yến Trường Thanh thật sự bị sốc.
Đây là... chân giả bằng gỗ!
Không tốt!
Trong chớp mắt, Yến Trường Thanh đột nhiên nghĩ ra gì đó, xoay người tại chỗ, kiếm bạc được rút khỏi vỏ!
Y phục đỏ bay bay như cánh hoa bén lửa. Giữa cánh hoa đang tung bay, một thanh kiếm màu bạc như tia chớp nhắm thẳng vào ngực Đạt Nham!
Đạt Nham khẽ mỉm cười, không có ý né tránh. Nhìn thanh kiếm sắc bén sắp đâm thủng ngực mình——
"Leng—keng!"
Kiếm bạc rơi xuống. Yến Trường Thanh quỳ rạp trên mặt đất, hắn run rẩy giơ hai tay lên, mở to mắt không thể tin được.
Khoảnh khắc tay chân hắn đang dùng lực, dường như hắn bị một tia lửa nóng cuốn chặt lại. Nó nóng đến mức chỉ cần hắn cử động, nó chắc chắn sẽ cắt sâu vào da thịt hắn.
Không thể nào! Trước khi đi, rõ ràng hắn đã rắc bột khử cổ lân khắp y phục rồi. Làm sao——!
Đạt Nham bước đến cạnh Yến Trường Thanh, nhìn Yến Trường Thanh ngã xuống đất, nói từng chữ: "Năm đó khi ngươi cầm kiếm chặt đứt chân phải của ta, ngươi có từng nghĩ đến hôm nay ngươi sẽ quỳ xuống cởi giày cho ta không?"
"Diêm La mặt bạc!"