Chương trước
Chương sau
Có lẽ vì cả ngày phải chạy tới chạy lui ở chỗ Yun Phong, về khuya còn phải giúp Lưu Khắc Huân nấu nước, Tư Uyển ngồi dựa vào cửa ngủ gục.

Lấy áo ngoài trước khi luyện công đã cởi ra vẫn còn sạch sẽ đắp lên người Tư Uyển. Xong thì bế ngang người, nhấc chân hướng đến phòng Tư Uyển.

Cả người bị nhấc lên, Tư Uyển choàng tỉnh dậy.

Ưm...công tử~...

Ngủ đi, ta đưa nàng về phòng.

Tư Uyển mơ màng lẩm bẩm.

Nước vẫn chưa nấu xong~.

Yên tâm, nước nấu xong rồi.

Đến phòng, Lưu Khắc Huân nhẹ nhàng đặt người lên giường, nhẹ nhàng như đặt một cánh hoa mỏng manh. Giúp Tư Uyển kéo chăn xong thì tận dụng cơ hội ăn miếng đậu hủ, như chuồn chuồn lướt nước đặt một nụ hôn lên trán.

Nha đầu, ngủ ngon.

Ưm~, công tử ngủ ngon.

Lưu Khắc Huân khẽ cười, ánh mắt chứa đầy yêu thương.

Lưu Khắc Huân không phải dạng người sẽ nói mấy lời ngon ngọt, nhưng để có được nụ cười của Tư Uyển thì dù phải nói mấy lời sến sẩm ấy đến một tên lưu manh hắn cũng không từ chối.

Ngồi đó nhìn Tư Uyển say giấc nhìn đến quên cả thời gian, bỗng hắn khi trực nhớ còn đang đun nước dưới bếp, Lưu Khắc Huân mới nuối tiếc rời đi.

...***...

Hôm sau.

Như thường lệ Tư Uyển đem sổ sách đến báo cáo tình hình công việc cho Yun Phong.

Được, ngươi cứ thế mà tiếp tục.

Đa tạ tướng quân đã tin tưởng.



Yun Phong ánh mắt như đánh giá Tư Uyển, hơi nhếch mép cười: Dọa một lần thì ngoan ngoãn hơn hẳn.

Không biết tướng quân còn gì sai bảo hay không? Tư Uyển cố ý dò hỏi về kế hoạch tạo phản của Yun Phong.

Yun Phong quá đa nghi, trong thời gian ngắn thì khó lòng để cô ta tin tưởng mà nói ra đại sự được.

Yun Phong nhướng mày nhẹ, không nói gì. Tư Uyển tỏ vẻ lo lắng, gấp gáp nói. ngôn tình hài

Tư Uyển nhiều lời rồi, tướng quân thứ lỗi. Tư Uyển thật sự chỉ muốn giúp đỡ người, không có bất kỳ ý định không an phận nào.

Càng nói giọng điệu càng tỏ ra sự lo lắng, còn có chút run rẩy khó phát hiện.

Yun Phong cứ nghĩ, chỉ một chút khí thế đã có thể dọa Tư Uyển sợ đến vậy, lời nói đó có thể là thật.

Trước mắt, mọi việc ta đều sắp xếp cẩn trọng rồi. Ngươi chỉ cần tập trung vào việc ta đã giao, khi nào cần ta sẽ cho gọi.

Yun Phong phất tay một cái, như ban lệnh ân xá.

Tư Uyển gấp rút rời đi.

...***...

Tư Uyển ngồi ở lầu hai của Hồng Ngân lầu, mắt nhìn ca kỷ ở sảnh lớn ca múa nhưng tâm không đặt ở đó: Làm thế nào để có để Yun Phong tin tưởng đây? Tiếp tục như thế này thì chẳng mấy chốc là đến mừng thọ Nữ vương Hải quốc mất thôi. Đúng là khiến người ta phát sầu.

Nếu để người khác nhìn thấy nữ lang ngài đến chỗ của ta mà lại thở dài thì không hay lắm đâu.

Gia Ý mang theo bình rượu đi đến.

Vẫn như mọi ngày, hắn vẫn rất xinh đẹp, ngoại trừ cái tính cách chẳng xem ai ra gì đó.

Tư Uyển tay chống cằm nhìn từng hành động rót rượu rồi thưởng thức như mây trôi nước chảy của Gia Ý. Tư Uyển bất giác hỏi một câu.

Vì sao ngươi lại ở nơi kỹ viện này?

Câu hỏi mà chưa từng có bất kỳ ai hỏi hắn trước đây.

Có lẽ bởi vì ai cũng nghĩ, người nơi kỹ viện này không phải bị bán đến đây thì cũng là vì gia cảnh, toàn mấy thứ cẩu huyết.



Suy nghĩ của tất cả mọi người là không cần ai nói cũng biết hắn chắc chắn đã dùng đủ thứ cách bẩn thỉu thì mới lên được vị trí hiện tài dù còn rất trẻ tuổi.

Cô nghĩ đáp án là gì?

Ta không muốn tự tiện suy đoán cuộc đời của người khác.

Đáp án cũng đâu khó đoán, không phải nó rành rành trước mắt rồi sao.

Người càng nói như vậy, ta lại càng cảm thấy đáp án nhất định không dễ đoán.

Thấy Tư Uyển cười nhẹ, Gia Ý cũng cười theo. Lúc này khoảng cách giữa hai người họ đã rút ngắn đi mấy phần.

Gia Ý đã không muốn nói, Tư Uyển cũng không hỏi thêm.

Hai người họ cứ ngươi rót, ta uống rồi nói về công việc, đôi khi lôi một số chuyện vặt vãnh thường ngày ra nói. Họ cũng khá hợp ý nhau, nhất là quan điểm về cuộc sống.

Ta không muốn như đại ca của ta, suốt ngày phải khom lưng uốn gối với người khác. Cuộc sống bình thường có gì không tốt chứ, cứ phải vân vân dạ dạ theo lời người ta để tiếp tục sống chứ.

Ừm~. Đúng vậy.

Gia Ý và Tư Uyển tửu lượng gần như bằng nhau, cả hai say xỉn kéo nhau tâm sự đủ thứ chuyện.

Nhưng mà...ngươi cũng nên hiểu cho đại ca ngươi một chút, đôi khi không phải ai cũng cảm thấy cuộc sống bình lặng là tốt. Sâu bên trong một con người đều có tham vọng nhất định, quan trọng là có muốn nó xuất hiện hay không.

Hứ, ai mượn cô dạy đời ta chứ. Gia Ý giựt bình rượu trong tay Tư Uyển, tự rót cho mình một ly.

Tư Uyển tức giận giành lại.

Ngươi ngươi, cái đồ đáng ghét này. Ngươi đó, tính tình đúng là thối, cực kỳ thối~.

Dám mắng ta.

Gia Ý đứng dậy, một chân đặt lên ghế, ngón tay chỉ thẳng vào Tư Uyển.

Tư Uyển cũng không chịu thua kém gì. Hất cằm, chỉ tay trả lại.

Hai người họ cứ nhìn nhau, giằng co qua lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.