"Đi đâu lâu vậy?"
Vĩ Thanh vừa mới bước đến bàn, chưa kịp ngồi xuống quá 2 giây nữa, hắn đã hỏi cô rồi. Dù gì cũng chỉ là gặp lại bạn thân thôi mà, có nói ra chắc cũng không sao. Cô nghĩ thế.
- Lúc nãy em gặp lại một người bạn thân từ thời đi học! Cô ấy và em có nói chuyện hơi lâu một chút! Em xin lỗi, để anh phải đợi!
Sau khi biết đối tượng Vĩ Thanh gặp là nữ qua từ "cô ấy", hắn cũng không định thắc mắc thêm gì nữa, bởi chỉ khi nào Vĩ Thanh nói là gặp "anh ấy" thì hắn mới có vấn đề thôi.
"Không sao! Anh chỉ có đợi chưa đầy nửa giờ, vẫn không bằng thời gian anh đã để em đợi!" - Hắn nhìn cô, miệng mỉm cười mê hoặc, vừa nói vừa khẽ lắc ly rượu.
Vĩ Thanh nghe vậy cũng hơi đơ người ra một tí. Lúc trên xe thì hậm hực, sau đó thì quan tâm, đưa cô đi ăn, rồi giờ còn nói vài câu dịu dàng như thế, thật lạ! Từ lúc hắn cứu cô vào khoảng thời gian rất lâu về trước, cảm nhận của cô về hắn là một kẻ "tử tế"... Nhưng mà dần về sau, càng tiếp xúc thì hắn càng ngày càng có những chiêu trò, những hành động không đứng đắn với cô, nói đúng hơn là khó đoán lắm. Lúc thì dịu dàng, lúc thì rất ít nói, hắn nghĩ gì trong đầu làm sao cô biết được đây, cô chỉ toàn nhìn nét mặt mà đoán ra mà thôi! Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn.
"Nghĩ gì vậy? Không ăn sao?" - Hắn tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247198/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.