Tại bệnh viện, ở trước phòng cấp cứu, cô đứng ngồi không yên, đi qua đi lại, lo lắng bồn chồn, cô chợt nhớ lại những gì Tịch Vũ nói lúc nãy.
" Cái gì! Lúc nãy anh ấy nói anh ấy là người đàn ông đêm đó, căn lều bãi biển là sao? Không lẽ... anh ấy là người đó thật! Không lẽ nào lại trùng hợp như vậy? Đây là ý trời sao?"
Cô suy nghĩ rồi lại chờ đợi, 2 giờ rồi 3 giờ sau, bác sĩ trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Người bác sĩ mồ hôi đổ đầy trên trán, ông mở khẩu trang ra, nói bình thản:
- Rất may, viên đạn chỉ bắn vào bả vai của anh ấy, nên chỉ cần hồi sức và nghĩ ngơi khoảng một tuần thì sẽ hồi phục lại thôi!
Vĩ Thanh nghe nghe được câu nói đó, lòng cô như được mở cờ trong bụng, liền hấp tấp hỏi:
- Vậy bây giờ tôi có thể vào thăm anh ấy được không?
Bác sĩ gật đầu nhẹ trả lời:
- Vâng! Có thể rồi!
- Tốt quá! Cảm ơn bác sĩ!
Nói xong cô hối hả chạy vào trong phòng, nhưng cô chỉ đi vào một cách nhẹ nhàng, im lặng ngồi bên cạnh Tịch Vũ, anh đang nằm trên giường. Cô nắm lấy một bàn tay của anh, nói chậm rãi:
- Tịch Vũ! Anh có biết hay không? Từ khi gặp anh, em đã cảm thấy anh... rất quen thuộc, và khi gặp được anh em đã từng xem anh như một người ân nhân của mình, nhưng em không ngờ, từ một ân nhân, vị trí của anh... nó đã trở thành một phần sống rất quan trọng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247182/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.