Sau đó một tuần, Tịch Vũ đi công tác về liền bị ốm, nên suốt mấy ngày liền anh không đến công ty, chỉ ở nhà và nghỉ ngơi.
"Anh cảm thấy như thế nào rồi?" - Vĩ Thanh sờ trán của anh hỏi.
Anh liền cười nhẹ và trả lời:
- Tôi không sao! Cô là đang quan tâm cho tôi đó hả?
Vĩ Thanh lập tức thay đổi sắc thái 360°, lấy cái khăn đặt lên trán anh như trút giận, rồi nói:
- Anh đang nghĩ cái gì vậy hả? Bệnh thì an phận làm bệnh nhân đi! Nói nhiều quá!
Bỗng nhiên anh nhăn mặt, đặt tay lên ngực, thở dốc, nói lắp bắp:
- Ơ... Đau quá! Tôi không thở được! Khụ khụ...!
Rồi anh ho liên tục, những cử chỉ cứ như rất khó chịu.
"Này! Anh sao vậy! Nè! Anh đừng làm tôi sợ đó!" - Vĩ Thanh vô cùng lúng túc và lo lắng, cô nắm lấy tay anh, nói tiếp:
- Tịch Vũ, anh không được có sao đó! Tôi... tôi đi gọi bác sĩ ngay!
Tịch Vũ nắm lấy tay cô không buông, nói:
- Đừng gọi bác sĩ!
Rồi anh kéo cô xuống, khiến cô ngã thuận và nằm trên người anh.
" Em chính là thuốc của anh đó! Vĩ Thanh!" - Anh nói rồi mở một nụ cười tà mị.
"Thình thịch! Thình thịch!" Tim của cô như muốn nhảy ra bên ngoài, cô bắt đầu cảm thấy hơi tê hai bên má, tư thế này đúng là...
- Giờ này mà anh còn đùa được nữa! Hừm! Tôi... tôi... tôi đến công ty, còn nhiều việc đang chờ tôi lắm!
Cô nói rồi nhảy xuống khỏi người anh, chạy ra ngoài căn phòng, đóng cửa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247180/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.