Vĩ Thanh bắt đầu chạy trong vô thức, nước mắt cô cứ không ngừng rơi, trong đầu cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, cô muốn quên hết tất cả mọi chuyện bi thương này, sống một cuộc sống bình yên.
Trời dần trở nên tối và các hạt mưa cũng đã trở nên nặng hạt," tí tách, rào rạt" mưa rơi ướt hết con người, cô ngã khụy xuống trên lề đường, một tay ôm bụng, một tay chống xuống đường đỡ lấy thân thể nặng nhọc. "Hư..ư." Cô vẫn khóc, đến khi không thể khóc được nữa cô lại bắt đầu cảm thấy đau đớn ở vùng bụng, nhìn xuống dưới chân lại có cả một dòng máu đỏ tươi tuôn ra, đỏ hết cả chiếc váy.
" Ah... ah.... đau quá...cứu tôi với"
Những con người ít ỏi đi trong mưa đi đến đứng xung quanh cô, nhưng lại vô tâm họ chỉ đứng nhìn người phụ nữ kêu đau đớn mà không hề đến giúp. Rồi từ trong đám đông, một người đàn ông mặc vest đen lao vào, bế cô lên xe, đưa cô đến bệnh viện.
- ----
Một tiếng, hai tiếng trôi qua, Tịch Vũ ngồi chờ trên hàng ghế cuối cùng bác sĩ cũng từ phòng cấp cứu đi ra. Anh cũng hỏi bác sĩ với vẻ mặt đầy lo lắng:
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
Người bác sĩ từ tốn kéo chiếc khẩu trang xuống, khuôn mặt nhăn nhó, trả lời anh:
- Chúng tôi thật sự rất tiếc, nhưng do thai nhi trong ba tháng đầu rất dễ sảy, hơn nữa, cô ấy bị chấn động tâm lý quá mạnh, dẫn đến người mẹ bị rối loạn tự miễn như hội chứng Antiphospholipid ảnh hưởng đến quá trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247175/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.