Có vài người vĩnh viễn không bao giờ nghe lọt tai, thí dụ như, người trước mắt. Đường Mẫn cầm một viên minh châu lớn cảm thán: “Quả nhiên là đồ tốt, lớn thế này cơ mà!“.
Đường Mẫn khoa tay múa chân một hồi, sau đó bắt đầu sờ mò lần từng viên dạ minh châu, so đi so lại xem viên nào lớn hơn. Có thể nói, phải lớn hơn ít nhất ba bốn lần.
“Thiên Mị, đây là ai vậy?”
Đường Mẫn hỏi một tiếng, có thể được đặt nhiều dạ minh châu ở đây chứng tỏ thân phận cũng không thấp.
Thiên Mị đến gần, liếc nhìn tự thể trong linh cữu, lập tức sáng tỏ. Quả thật, là bà ta, khó trách lại dùng tới những hạt châu lớn như vậy, quả nhiên vẫn tục vô cùng.
“Thái hậu, cũng chính là Hoàng tổ mẫu của ta. Là mẫu hậu của Lão hồ ly kia.”
Khóe miệng Đường Mẫn khẽ giật giật, không ngờ Thiên Mị lại hình dung Hoàng *** như vậy, thật là, có cá tính.
“Hoàng thái hậu, tại sao lại ở ngoài cùng?”, Đường Mẫn cảm thấy thật kỳ quái, thân phận như vậy, đáng lẽ nên ở tận cùng bên trong, đặt cạnh Tiên Đế. Xuất hiện tại nơi này, thật sự không hợp lý.
Thiên Mị ngẫm nghĩ một lát, nhớ tới Phụ Hoàng đã từng nói đùa một câu: “Cha nào con nấy”, xem ra người mà Hoàng Gia gia yêu không phải là Hoàng Tổ mẫu, Phụ hoàng hắn có lẽ cũng thế.
Có điều Hoàng hậu hiện tại chính là Mẫu hậu của hắn, đang yên lặng dõi theo Phụ hoàng. Còn Thái hậu đã viên tịch, trong lòng chứa đầy oán hận, đến cuối cùng chỉ giữ lấy những vàng bạc châu báu mà Hoàng Gia gia ban thưởng, kể cả sau khi chết đi, cũng xa hoa cực kỳ.
Xuất hiện tại nơi này, e là chủ ý của Phụ Hoàng hắn.
Mẫu thân chân chính của Phụ hoàng hắn cũng chính là Hoàng quý phi đã qua đời, đã được an táng cùng với Hoàng Gia gia trong Đế Quan.
Thiên Mị nói đến đây, liền sụt sịt không dứt. Tình cảm của bậc Đế Vương luôn luôn phức tạp, tuy yêu thích thực lòng nhưng lại không thể quang minh chánh đại cho người mình yêu thứ tốt nhất, hậu vị không chỉ là vinh dự, mà còn là địa vị của một thê tử.
Người Hoàng Gia gia yêu chỉ có thể đứng ở vị trí Quý phi, mà người Phụ hoàng hắn yêu cũng thế. Cuối cùng, vẫn đều chết sớm.
Cho nên hắn không hề muốn đảm đương cái vị trí Đế Vương cô độc này. Huống chi, người trong lòng hắn, còn là......
Dân chúng Thương Lan, đại thần trong triều, nếu muốn ngồi lên, thì nhất định phải bỏ Hoành Ngọc. Nhưng hắn không thể từ bỏ, vì thế địa vị này, hắn tình nguyện buông tha.
Hiện tại trong lòng Đường Mẫn cực kỳ phức tạp, lời Thiên Mị nói tuy rất đơn giản nhưng sự chua cay chỉ có chính bọn họ mới biết, nghĩ đi nghĩ lại mới thấu hiểu được sự lựa chọn ban đầu của Thiên Mị, thứ mà hắn muốn cũng chỉ là sự ấm áp.
Hoành Ngọc, cũng đang đi tìm nguồn ấm áp.
Thấu hiểu lẫn nhau không cần phải nói, chính là như thế.
“Được rồi, cầm viên dạ minh châu này đi!“. Thiên Mị cũng không nghĩ Đường Mẫn sẽ buông tha cho viên ngọc này, liếc nhìn quan cữu của Thái hậu rồi trực tiếp đi lướt qua.
Đường Mẫn để dạ minh châu xuống, có chút không bỏ được, nhưng đây là đồ của người chết, nàng vẫn cảm thấy hơi run, liền trả về cho an tâm, trực tiếp lách người đi.
Thiên Mị thấy thế bật cười ra tiếng, dò xét một phen:“Sao lại không cầm?”
“Không có hứng thú.”
“Ta thấy lúc ngươi cầm nó tràn đầy vui mừng mà!”
“Ánh mắt có vấn đề.”
“Ngươi,… hừ!”
Thiên Mị giận dữ, nhìn chằm chằm Đường Mẫn. Nữ nhân này, quả thực không còn lời gì để nói. Đường Mẫn nghiêng đầu, lôi kéo Quân Mạc Ly đổi vị trí với Hoành Ngọc.
Quân Mạc Ly dắt Đường Mẫn, thong thả ung dung bước đi. Quan hệ giữa Thiên Mị và Mẫn nhi càng ngày càng tốt rồi, nếu nói là thân mật khắng khít cũng không quá đáng. Nếu như không biết trong lòng Thiên Mị có Hoành Ngọc thì hắn thật hoài nghi người này thích thê tử của mình. Nhưng sự yêu thích này thật ra chỉ là sự yêu thích giữa những người bằng hữu mà thôi.
Như vậy cũng tốt, Quân Mạc Ly thầm nghĩ, có ca ca, có bằng hữu, nếu hắn về sau thật sự rời đi, nàng cũng sẽ đỡ hiu quanh hơn nhiều.
“A Ly? A Ly?”
Quân Mạc Ly hồi hồn, nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Mẫn.
Đường Mẫn cầm tay Quân Mạc Ly, chà xát một hồi, sau đó nắm thật chặt, hỏi: “A Ly, chàng đang nghĩ gì thế?“.
“Không có, Mẫn nhi. Chẳng qua ta cảm thấy nàng và Thiên Mị rất hợp nhau!”
“Ai hợp với hắn chứ!”
“Ai hợp ý nàng ta chứ!”
......
Hai người trăm miệng một lời, rồi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác. Hoành Ngọc nhìn Quân Mạc Ly, lại nhìn hai người nào đó đang ông chẳng bà chuộc, cười không ra tiếng.
Đây không phải là ăn ý vô cùng thì là gì.
××××××
“Gặp quỷ, càng đi vào trong lại càng đơn giản!”, Đường Mẫn nhìn mấy quan cữu đơn giản đến không thể đơn giản hơn, thật hết ý kiến. Hoàng gia “rất nghèo”, hoàng gia Thương Lan lại càng thêm nghèo.
Thiên Mị khẽ nhếch môi cười, quả đúng là hơi đơn sơ. Tuy nhiên, người chết dùng những thứ đồ này là vừa đủ.
“Tìm thử xem, Lan phi ở đâu?”
“Làm sao tìm được, ta đâu biết là cái nào?”, Đường Mẫn nhún vai, nàng căn bản không biết mà.
Thiên Mị vừa tìm vừa nói: “Nhìn chữ trên quan cữu đi!“. Mỗi quan cữu đều được đánh dấu tự thể, thân phận mỗi người lúc còn sống cùng phong hào sau khi chết.
Sau khi chết, Lan phi được phong làm Hoàng quý phi, mà đời này của Phụ hoàng chỉ có một mình bà ta, cho nên rất dễ tìm.
Đường Mẫn nhìn những chữ viết siêu siêu vẹo vẹo trên quan cữu, lập tức ngẩn ra. Không phải chữ phồn thể thường gặp mà giống với quỷ vẽ bùa hơn. Nàng không biết, đây là dấu hiệu chữ viết đặc thù của Hoàng thất Thương Lan, đồng thời cũng được ba nước dùng chung.
Quân Mạc Ly và Hoành Ngọc tương đối quen thuộc với Hoàng thất, tất nhiên cũng nhìn hiểu những chữ này. Chỉ có Đường Mẫn, hoàn toàn mù tịt.
“Tìm được rồi!“. Hoành Ngọc lên tiếng gọi, Đường Mẫn nhanh chóng chạy tới, quan tài được làm bằng kính, người ở bên trong hoàn hảo không tổn hại gì.
“Không ngờ phụ hoàng đa tình như vậy, chờ đến lúc mình đi mới cùng nhau hợp táng!“. Ở Hoàng thất Thương Lan, mục đích dùng quan tài bằng kính để thi thể không bị hủ hóa, chờ đến lúc cùng hợp táng.
Thương Lan đế, Thiên Sở Tu, quả nhiên yêu Lan phi sâu đậm.
Đường Mẫn nhìn người bên trong quan tài bằng kính, an tĩnh nhắm hai mắt, mí mắt mỏng như cánh ve giống hệt như đang ngủ. Nét mặt thoải mái, nhu hòa yên tĩnh, hết sức khả ái.
Nữ tử như vậy, không đẹp đến kinh tâm, nhưng lại làm cho người ta không cách nào xem nhẹ.
“Đây chính là Lan phi.”
“Thật là một nữ tử ưa nhìn!”, Đường Mẫn lên tiếng khen, trừ Bách Lý Ưu, đây là lần thứ hai nàng khen một nữ tử khác. Có nữ tử nhìn lần đầu cảm thấy thật xinh đẹp không gì sánh được, nhưng cuối cùng càng xem càng cảm thấy giống y như nhau, không hề có linh hồn. Mà có những người, nhìn thoáng qua không có điểm gì thu hút, hoặc chỉ là thanh tú ưa nhìn, nhưng càng về sau, càng giống như rượu ngon, càng nếm càng say lòng người.
Lan phi, là thuộc về vế sau.
Thiên Sở Tu yêu bà, quả thật có nguyên nhân của nó.
“Nữ tử này?”, Quân Mạc Ly thoáng giật mình, càng nhìn Lan phi càng thấy nghi ngờ. Hắn cảm thấy đã gặp người này ở đâu đó?
“A Ly, sao thế?”
“Người này nhìn rất quen!”, cuối cùng Quân Mạc Ly cũng xác định đã từng gặp qua. Nhưng, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi.
Thiên Mị cũng hiếu kì không dứt, Lan phi này hắn đã từng gặp qua mấy lần, hiện tại ấn tượng đã sớm mơ hồ. Quân Mạc Ly sao có thể từng thấy, chẳng lẽ.....
“Ngươi từng gặp ở đâu?”, Thiên Mị vội vàng hỏi.
“Ở.....”, Quân Mạc Ly trầm mặc, từ từ nhớ lại quá khứ, chuyện cũ như tấm màn che dần dần được vén ra. Cuối cùng, dừng ở nơi nào đó, sững sờ.
Đúng, đúng vậy......
“A Ly?”
Đường Mẫn vô cùng gấp gáp, nét đau thương kia trên mặt Quân Mạc Ly từ đâu mà đến?
Trái tim Quân Mạc Ly khẽ co rút, nhìn người trong quan cữu, phảng phất nét đau thương. Người này, gương mặt này, hắn thế nào lại quên mất!
Khi còn bé, trong phòng ngủ của sư phụ, có treo một bức họa, mỗi lần sư phụ đều nhắc nhở hắn rằng phải nhớ kỹ nữ tử này, nhớ kỹ nàng!
Lúc đó hắn còn ngây ngô hỏi sư phụ, người ấy là ai?
Sư phụ trầm mặc hồi lâu, một câu cũng không chịu nói. Cho đến khi Cảnh Tu đến, nhìn thấy bức họa kia, tựa như nổi cơn điên xé rách. Sư phụ mới phạt hắn ta một tháng, từ đó, hắn cũng không còn nhớ rõ mặt mũi của nữ tử kia nữa.
Thì ra, bà là Lan phi của Thương Lan đế.
“A Ly.”
Hoành Ngọc cùng với Thiên Mị cũng có chút lo lắng nhìn Quân Mạc Ly.
Quân Mạc Ly cười khổ, thì ra tất cả là như vậy, mọi chuyện đã được an bài từ lâu.
“Sư phụ đã từng cho ta xem qua bức họa về người này, đêm đó trước khi ông đi, còn nói cho ta biết, người trong tranh chính là mẫu thân của ta!”
Sư phụ, người lừa gạt con đến khổ, cái gì mà tam công tử của Tả Tướng Phượng Lăng chứ. Vậy sự thật bây giờ phải giải thích thế nào. Ban đầu, tại sao người lại để cho con đi theo người kia!
Quân Mạc Ly đột nhiên bừng tỉnh, tất cả chân tướng được vùi lấp thật sâu, có lẽ muốn cho hắn vĩnh viễn không tìm ra được.
Đường Mẫn ngây dại, thật là hắn, A Ly thật sự là nhi tử của Lan phi! Nói như vậy, Tứ hoàng tử mới sinh được một tháng đã mất tích chính là A Ly sao?
Thiên Mị cũng hoàn toàn sửng sốt, nhi tử của Lan phi, Tứ hoàng tử, lại là Quân Mạc Ly. Là Tứ đệ của hắn?
Nhìn Quân Mạc Ly, lại nhìn sang Lan phi, giữa hai hàng lông mày quả thật có mấy phần tương tự. Như vậy, tại sao lúc Phụ hoàng nhìn thấy Quân Mạc Ly lại không hề nhận ra?
“Ngươi lại là nhi tử của Lan phi, lão hồ ly kia khẳng định không ngờ, nhi tử vốn tưởng đã chết mười bảy năm trước, thế mà vẫn còn sống!“.
Quân Mạc Ly cười lạnh một tiếng, càng thêm khinh thường Thiên Sở Tu. Hắn từng nghe sư phụ kể về cuộc đời ảm đạm của Lan phi, chỉ đến lúc chết đi mới có thể được giải thoát. Cuộc đời của bà ấy, vì một người đàn ông dâng hiến hết mình. Cuối cùng, vẫn không lấy được tấm chân tình.
Thiên Sở Tu yêu bà sao? Không, ông ấy không hề yêu!
Quân Mạc Ly nghĩ như vậy, oán hận cũng từ từ bốc lên ngùn ngụt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]