Chương trước
Chương sau
Thôi đành chấp nhận, âm thầm mặc niệm trong lòng.

Vô Âm run run xoay người rời đi, không biết khi nhìn thấy sổ sách ghi chép hằng ngày cùng những thứ đồ kia, Cung chủ có trực tiếp phế hắn ta hay không!

Đường Mẫn thấy người tên Vô Âm nhăn mặt rời đi, sau đó cầm một đống lớn sổ sách đi vào. Quân Mạc Ly đi lên phía trước, thuận tay cầm một quyển lật xem. Đôi mày lập tức nhíu lại, làm Vô Âm sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

"Đây chính là thứ bình thường mà ngươi nói?"

"Bụp", đám sổ sách bị vất xuống đất, bìa ngoài hoa hoa lệ lệ tung ra, có mấy tờ bị rời khỏi gáy bay tung tóe, rơi vào bên chân Đường Mẫn. Nàng liền tò mò nhặt lên xem.

Vừa nhìn vào, suýt nữa bật cười. Thì ra trên giấy, lại vẽ một con rùa chậm rãi bò trên đất, phía trên còn vẽ cả vầng mặt trời sáng chói, ở giữa còn góp vui thêm một câu: "Cung chủ đại nhân, đang tiêu dao ở nơi nào chứ?".

"Cung chủ thứ tội, Vô Âm xin nhận phạt!". Mỗi lần hắn diễn xiếc đùa bỡn, luôn xử lý tốt trước khi giao đi, lần này đúng là gặp hạn rồi.

Đường Mẫn để hỏa diễm hồ xuống, đứng lên đi tới, cầm sổ sách tra xét qua một lượt. Càng xem càng cảm thấy thú vị, tên Vô Âm này làm sổ vô cùng rõ ràng, trừ những "Đồ tặng kèm" này thì quả thật là một nhân tài.

Chỉ điều cũng chính thức những thứ "Đồ tặng kèm" kia mới làm nổi bật lên phong cách riêng của Vô Âm, quả thật vô cùng thú vị.

"Ngươi tên là Vô Âm?"

"Cái gì? À, Vâng!".

"Ngươi vẽ rất thú vị."

"Cám ơn!"

"Đổi thành như thế này có lẽ sẽ càng tốt hơn!". Đường Mẫn cầm bút trên bàn lên soàn soạt soàn soạt hạ thêm một vài nét, làm mẫu cho Vô Âm nhìn, chỉ vài nét bút hời hợt đơn giản, lại làm cho bức tranh sinh động hơn rất nhiều. Vô Âm mở to mắt sùng bái, bật thốt lên: "Bản lãnh của cô nương, Vô Âm thực sự bội phục. Ta chưa bao giờ nghĩ tới cả, như này, như này, còn đây nữa. . . . . ."

Đường Mẫn không coi ai ra gì, vui vẻ chuyện trò với Vô Âm, hai người ngươi một câu ta một câu hết sức tự quen thuộc.

Bốn người bên cạnh không ngừng đổ mồ hôi hột, đầu óc tên Vô Âm này bị chạm mạch rồi sao, đây là Cung chủ phu nhân, ngay trước mặt Cung chủ mà hắn ta lại dám thảo luận về chuyện vẽ vời hoa lá, côn trùng lên trên sổ sách?

Quân Mạc Ly đưa tay ngăn không cho Hoa Ảnh lên tiếng nhắc nhở. Nhìn Đường Mẫn cười híp mắt nói chuyện với Vô Âm, nét mặt không khỏi chậm rãi thả lỏng.

Đã rất lâu rồi Mẫn nhi không cười tươi như vậy. Hình như hắn cần phải cân nhắc suy tính về chức trách của Vô Âm ở Huyết Lan cung, những con rùa côn trùng kia. . . . . .

"Vô Âm, ngươi rất có thiên phú đấy!". Đường Mẫn vỗ bả vai Vô Âm tán thưởng, những phiên bản manga này, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ở triều đại này. Tên Vô Âm này trình độ hội họa không phải vừa, nếu có thêm thời gian, nhất định có thể phát triển lên cao, nhưng ở cổ đại này, dường như không có nhiều thích xem manga thì phải. . . . . .

Thật rối rắm ——

"Cung, Cung chủ?" Vô Âm quay đầu liền thấy Quân Mạc Ly, hai chân lập tức run lên, hắn mới vừa quá nhập tâm nên… Ôi chao, rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì không biết!

"Vô Âm."

"Vâng!"

"Về sau ngươi có nhiệm vụ ở bên cạnh Mẫn nhi!"

. . . . . .

Vô Âm nhìn nữ tử trước mắt, Cung chủ phu nhân, về sau hắn sẽ theo người xông pha rồi. . . . . .

Đường Mẫn trợn mắt nhìn Quân Mạc Ly, lại quay sang nhìn Vô Âm, sự không tin trong ánh mắt kia khiến cho nàng thấy thật đả kích, con người nàng lại không đáng tin thế sao!

"Đi theo ta, ngươi sẽ thấy đáng giá!", Đường Mẫn nói khẽ vào tai Vô Âm, quỷ dị cười một tiếng, liền không nói nữa.

Tứ đại Hộ Pháp của Huyết Lan cung lại có thêm một vị Sứ giả, lần đầu tiên Đường Mẫn  gặp mặt bọn họ chính là cảnh tượng như vậy. Nhân tiện, bắt cóc được một thuộc hạ của Quân Mạc Ly.

××××××

Huyết Lan cung, không hề có gió tanh mưa máu như cái tên của nó, đâu đâu cũng đều là hồ sen, khắp không gian tràn ngập trong hương sen thanh nhã. Cho dù đang là cuối thu, chớm chuyển sang đông, nhưng thời tiết ở đây vẫn tương đối thư thái dễ chịu.

"Vô Âm, tới đây!", Đường Mẫn để hạt dưa trong tay xuống, nhìn người đang luống cuống tay chân đứng một bên, khẽ gọi.

Giờ phút này đầu Vô Âm đã đầy mồ hôi, trên tay là hỏa diễm hồ, không biết phải sắp xếp như thế nào. Vừa để xuống nó liền chạy loạn khắp nơi, hơn nữa còn nhanh như tên bắn, khiến hắn phải tặc lưỡi hít hà không thôi. Đường Mẫn bảo hắn trông con hồ ly này, nên từ sáng đến giờ không làm nổi được việc gì, nội chỉ bị con tiểu súc sinh này giày vò cũng đã đủ mệt.

"Phu, phu nhân?", Vô Âm trưng khuôn mặt thống khổ, một tay túm lông hồ ly, hỏa diễm hồ bên dưới vẫn không ngừng giãy giụa, miệng cứ “chi chi” mãi không ngừng.

Trán Đường Mẫn nhất thời hiện đầy vạch đen, đám lông trắng muốt của hỏa diễm hồ bị Vô Âm túm chặt như thế đã rơi rụng không ít, lại nhìn mặt buồn bã của vật nhỏ nào đó liền đau lòng không ngớt.

Hồ ly của nàng sao lại giống y như chó rơi xuống nước thế này chứ.

"Mang tới đây!"

Vô Âm bước nhanh đến, dâng hỏa diễm hồ lên, Đường Mẫn nhẹ tay ôm lấy vật cưng, từ từ vuốt ve bộ lông trắng muốt, toàn thân hỏa diễm hồ khẽ run lên một cái, hình như đang hết sức bất mãn.

"Vô Âm, tay của ngươi mọc gai rồi sao?"

"A, không có?", Vô Âm hoang mang đáp.

"Vậy ngươi đã làm gì để nó thương tích đầy mình thế này!", Đường Mẫn gầm lên giận dữ, nhìn đám lông rơi xuống trong tay, không ngừng than thở. Đây chẳng phải là thứ nàng thích nhất sao.

"Ta không cố ý."

Đường Mẫn im lặng, cho đến khi hỏa diễm hồ nhắm mắt ngủ, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt vô tội lại ai oán của người nào đó, cảm thấy thật nghi ngờ.

Huyết Lan cung của Quân Mạc Ly  ác ma sao lại có những nhân vật như vậy. . . . . .

"Đi thôi."

"Phu nhân, đi đâu ạ?", Quân Mạc Ly đã giao phó, hắn phải theo sát Đường Mẫn, một khắc cũng không được rời.

"Tìm Cung chủ các ngươi!".

Ven hồ, đám người Lộng Nguyệt đang ngồi túm năm tụm ba, liền nhìn thấy Đường Mẫn dẫn theo Vô Âm đi tới hướng này, trong lòng thoáng kinh ngạc, đến tìm bọn họ sao?

"Phu nhân."

Đường Mẫn dừng lại, nhìn từng người một, ai cũng xuất sắc, sắc mặt trấn định, không kiêu ngạo không tự ti.

"Ta có thể ngồi xuống sao?". Nàng không thích cách gọi này chút nào, nhưng bọn họ lại cứ cố chấp không chịu đổi, vì thế cũng không miễn cưỡng nữa. Bản thân nàng vốn rất tò mò về Tứ đại Hộ Pháp của Huyết Lan Cung, hôm nay lại được gặp toàn bộ sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ.

"Phu nhân mời ngồi!". Lộng Nguyệt làm tư thế mời, Đường Mẫn thuận thế ngồi xuống, mở miệng: "Các ngươi cũng ngồi xuống đi!".

"Không dám."

Đường Mẫn dừng lại, nhìn sắc mặt mấy người, sau đó quay sang nói với Vô Âm: "Ngươi thì sao?"

"Phu nhân nói cái gì thì chính là cái đó", Vô Âm chính là một người thông minh, làm cho người ta không bắt bẻ được, cũng là người hiểu ý Đường Mẫn nhanh nhất, lập tức ngồi xuống trước tiên. Sau đó liền nháy mắt ra hiệu với ba người kia .

Lộng Nguyệt liếc nhìn Thanh Phong cùng Phiêu Tuyết, cũng theo đó ngồi xuống. Hai người còn lại cứ thế mà theo, Đường Mẫn hài lòng gật đầu, quả nhiên Vô Âm vẫn có tiền đồ nhất!

"Các ngươi hình như quá câu nệ thì phải!"

Một phen yên tĩnh, Đường Mẫn lại yếu ớt mở miệng: "Đối với sự xuất hiện bất ngờ ta? Ủng hộ hay không ủng hộ?".

Nàng cũng không mong bọn họ sẽ thừa nhận mình, sự xuất hiện của nàng có khác gì một quả bom hẹn giờ, làm nổ tung nơi này. Dưới áp bách của Quân Mạc Ly mới tiếp nhận sự tồn tại của nàng, nhưng lại không hề tán thành.

Nàng quả thật không có bất kỳ năng lực nào, có chăng cũng chỉ là một nữ nhân nhìn đẹp mắt một chút. Lời này là lúc Vô Âm lôi hỏa diễm hồ lại tự lẩm bẩm, lọt vào tai khiến nàng không khỏi bật cười, quả thật là như thế.

"Phu nhân, có gì để cho chúng ta phải tán thành?” Lộng Nguyệt cười nói, giọng bình thản, lại sắc bén nhắm thẳng vào căn nguyên vấn đề.

Đường Mẫn nhìn thẳng nam tử đang ngồi bên cạnh mình, toàn thân xanh biếc, ngũ quan như ngọc mài, đôi mắt như chim ưng sắc bén xuyên thẳng thẩm thấu lòng người. Nàng nhớ, hôm qua, hắn chính là người đã bắn ra ám khí kia.

"Tên của ngươi?"

" Lộng Nguyệt."

" Bất mãn?"

"Không dám."

Đường Mẫn cười lạnh, không dám? Thái độ như vậy còn nói là không dám! Tay khẽ dùng lực khiến hỏa diễm hồ bất mãn xê dịch người, sau đó lại tiếp tục ngủ.

"Ngươi không phải dám sao. Ta thấy ngươi thật ra rất dám, nói một chút xem, bất mãn chỗ nào?".

Âm thanh tiêu điều mang theo thái độ không cho cự tuyệt, giọng nói lại vô cùng hờ hững, nhưng làm cho tâm thần người khác co rụt lại. Nữ tử này rõ ràng không có bất kỳ quyết đoán nào nhưng lời nói ra lại làm cho Lộng Nguyệt phải ngẩn ra.

Hắn khó hiểu nhìn chăm chú vào Đường Mẫn….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.