Chương trước
Chương sau
  Hành Ngọc nghĩ trong lòng, nếu như Thiên Mị làm chuyện như vậy đối với hắn, hơn nữa là còn uống mị dược thay hắn. như vậy, hắn nhất định phải phụ trách đối với Thiên Mị.

Suy nghĩ đơn giản, nhưng không hề nghĩ rằng, thời gian nửa năm này Thiên Mị đã làm những gì đối với hắn.

Không thể tin được, Thiên Mị cúi đầu đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Hành Ngọc nói là hắn sẽ phụ trách, phụ trách là có ý gì? Hắn có thể lý giải là Hành Ngọc muốn ở chung với hắn không?

"Ngươi, có thể lặp lại lần nữa hay không?" Giống như có chút lấy lòng, cũng có chút sợ sệt. Hắn sợ cái mình nghe được chính là nắm mơ, không phải thật, Hành Ngọc làm sao có thể nói ra lời nói như vậy.

"Ta nói, ta muốn phụ trách với ngươi." Lông mày của Hành Ngọc nhếch lên, giống như có chút sung sướng. Thiên Mị cũng có lúc không tự tin như vậy sao?

"A." Thiên Mị xoay người, đi ra ngoài.

Ngoài cửa, độ cong của khóe miệng không ngừng tăng, cuối cùng là ngây ngốc bật cười. Hành Ngọc ở trong phòng nghe thấy Thiên Mị thỉnh thoảng cười khúc khích, lúc có lúc không, trong lòng vô cùng buồn cười.

Vén chăn lên, tính mặc quần áo xuống giường. Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện trên người mình có đầy dấu nhỏ, từng dấu màu đỏ mê người, không khỏi nhớ tới chuyện trước đó, cả khuôn mặt lập tức biến thành gan heo.

Xấu hổ, tức giận, nhưng trong lòng lại là lần đầu tiên cảm thấy chân thật. Không giống như trước đây, sau khi xong thì bọn họ cũng đều không nói gì, mà hắn vẫn luôn ôm hận và căm tức Thiên Mị. Mỗi lần, Thiên Mị đều rất bá đạo sau đó chọn cách yên lặng rời đi.

Khi đó hắn cho rằng, ca đời Thiên Mị đều là ngang ngược như vậy, không để ý đến cảm nhận của hắn. Nhưng hôm nay, trong lòng có một chút vui vẻ và thỏa mãn là từ đâu đến. Hắn không nói được, dự định duy nhất ở trong lòng, chính là không để cho Thiên Mị rời đi.

"Ngươi vẫn còn đang cười sao?"

Hành Ngọc mặc xong y phục, đẩy cửa đi ra ngoài, Thiên Mị vẫn còn đang cười. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hành Ngọc, lập tức chuyển sắc mặt thành vẻ mặt bình thương.

"Không có, ta không có cười."

Nhưng khóe miệng vẫn không nén lại được.

"Đi thôi, Mẫn Nhi bọn họ đang chờ đó." Bọn họ rời đi như vậy, kẻ ngốc cũng biết bọn họ là làm cái gì, vừa nghĩ tới Mẫn Nhi, trong lòng của Hành Ngọc vô cùng mặc niệm.

Muội ấy sẽ nhìn hắn thế nào đây, huynh trưởng như vậy, muội ấy sẽ thích sao?

Thiên Mị giống như đoán được tâm tư của Hành Ngọc, thờ ơ nói: "Muội muội kia của ngươi, thứ tư duy của nữ nhân kia nghĩ tới có thể vừa vặn ngược lại với ngươi. Không tin, ngươi chờ xem."

Người khác không dám nói, chỉ riêng Đường Mẫn. Chút tiểu tâm tư kia, đã hiện rõ ở trên mặt. Hắn và Hành Ngọc tốt, phỏng chừng nàng so với người khác đều vui hơn đấy chứ. Đừng tưởng rằng hắn không biết, cái xưng hô khó chịu kia là do nàng ta.

Vong Ưu Lâm, bên trong gian phòng nhỏ.

Quân Mạc Ly đang thay y phục sạch sẽ cho Đường Mẫn, hai người ngồi chờ Hành Ngọc và Thiên Mị.

Trong lúc này, Bách Lý Hàn Thiên, Thủy Tư Tĩnh, và Bách Lý Triệt chờ người đến đây. Nàng cũng qua loa đơn giản, đuổi người đi. Nàng không muốn khi trở về Hành Ngọc nhìn thấy bọn họ, nàng biết, bất luận huynh ấy và Thiên Mị là quan hệ thế nào, hắn cũng không muốn đối mặt với những người này.

Đặc biệt là, Bách Lý Triệt.

Ngoài huynh ấy, nàng cũng nhìn hắn không vừa mắt. Nhưng, Bách Lý Triệt không có bất kỳ khó chịu nào. Lúc gần đi, ghé ở bên tai nàng: "Mẫn Nhi, hình như không thành công. Nàng không cảm thấy tiếc sao?"

Ta khinh! Hừ, thứ rác rưởi!

Nàng suýt chút nữa bị tên kia khi dễ, Hành Ngọc suýt chút nữa bị vũ nhục. Tất cả những điều này, đều là bởi vì hắn, mà hắn giống như là nhìn thấy một trò hay mà không được xem vậy. Bách Lý Triệt, tâm tư của ngươi chính là biến thái như vậy.

Chờ Hành Ngọc trở về, bọn họ nhất định sẽ"Đối xử" thật tốt với hắn, dù sao, phải nên trả lễ lại mới là đúng phải không.

××××××

"Buông tay." Lần thứ ba Hành Ngọc kéo móng vuốt của Thiên Mị ra, vẻ mặt ghét bỏ. Từ sau khi đã nói với hắn những câu kia, tên nam nhân này liền bắt đầu được voi đòi tiên, hai người chạy tới Vong Ưu Lâm. Mà Thiên Mị kia một chút cũng không nhàn rỗi, tay đều là "Lơ đãng" đụng vào hắn, sau đó thuận thế nắm lấy, nắm tay mình.

Hắn đồng ý phụ trách, cũng không phải là để Thiên Mị làm xằng bậy.

"Thiên Mị, ta có chút hối hận với lời mà mình mới vừa nói."

Người bên cạnh sắc mặt trắng nhợt, rất không tự nhiên nhìn sang: "Hành Ngọc!"

"Nếu như còn động tay động chân, ta sẽ thu lại câu nói kia." Hành Ngọc bước nhanh ra ngoài, bỏ lại nam nhân đang rối rắm ở phía sau. Trong lòng nổi lên từng chút ngọt ngào, cảm giác như vậy thật sự tốt hơn trước. Có lẽ, cuộc sống sau này, hắn thật sự không cô đơn nữa.

"Hành Ngọc, ta nghe lời ngươi. Này cũng được!"

Thiên Mị ai thán, đều đáp ứng với hắn, làm sao lại có nhiều quy củ như vậy. Thực sự là nam nhân khó tính mà, chỉ cần cố gắng, hắn không tin Hành Ngọc này cứng rắn tới đâu mà không hóa thành ngón tay mềm.

Bước nhanh đuổi theo người phía trước, đồng thời đi vào trong nhà.

"Hành Ngọc, huynh có sao không?" Đường Mẫn hưng phấn từ trên ghế đứng lên, chạy về phía cửa, kéo Hành Ngọc qua nhìn trái nhìn phải, mãi đến khi mặ cùa Hành Ngọc biến thành màu hồng, thì bị Thiên Mị kéo một cái.

"Nữ nhân, ai cho ngươi nhìn hả." Trong lòng của Thiên Mị uất ức, nàng có thể đối với Hành Ngọc động tay động chân như vậy, tại sao hắn không thể. Bất công!

Khóe miệng của Đường Mẫn cong lên, hướng về phía Thiên Mị nói: "Này, ta nói, ngươi làm sao giải độc cho Hành Ngọc vậy?"

"Ngươi nói xem?" Thiên Mị nhún người một cái, nhảy đến trước mặt của Đường Mẫn, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi. Đường Mẫn gật gù, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn khoảng cách của hai người gần như vậy. Đồng thời, nhìn Thiên Mị bảo vệ yêu thương Hành Ngọc như vậy. Nếu thật sự không có tiến triển, thì  là điều không thể.

Chỉ là, Hành Ngọc chịu mở lòng ra sao?

"Hành Ngọc, huynh thật sự tiếp nhận hắn ta sao?"

Sắc mặt đỏ bừng của Hành Ngọc lúc nãy lập tức trầm xuống, không nói thêm gì nữa. Mẫn Nhi hỏi như vậy, bảo hắn nên trả lời sao đây.

Thiên Mị đứng ở một bên sốt ruột, nữ nhân ngu ngốc kia, sao lại hỏi như vậy chứ! Không biết trong lòng Hành Ngọc nhạy cảm sao, thứ Hành Ngọc quan tâm là ở trên người của ngươi!

"Nữ nhân, suy nghĩ của ngươi còn quan trọng hơn." Thiên Mị cũng nhìn chăm chú vào Đường Mẫn, đúng, Hành Ngọc càng quan tâm suy nghĩ của nàng. Chỉ cần nàng đồng ý, hắn mới có thể chân chính ở chung với mình, không cần phải lo lắng.

Đường Mẫn không nghĩ tới, Thiên Mị sẽ nói như vậy với nàng. Suy nghĩ của nàng còn quan trọng hơn, là đang nói về Hành Ngọc sao? Nhìn vẻ mặt chờ đợi và cẩn thận từng chút từng chút một của nam tử ở trước mắt này. Trong lòng không khỏi choáng váng, Hành Ngọc, ngươi thật là một kẻ ngốc.

Dùng sức ôm lấy Hành Ngọc, Đường Mẫn không nhịn được lỗ mũi đau xót: "Ca ca, huynh ở cùng với ai đều tốt, chỉ cần huynh thoải mái, muội sẽ hài lòng. Thiên Mị người nam tử này tính khí ngang ngược, tính nết lại không tốt, nhưng mà, chỉ cần hắn một lòng một dạ với huynh, nếu như hắn muốn hưởng thụ tam thê tứ thiếp, ta nhất định sẽ diệt hắn!"

"Ừm." Hành Ngọc lên tiếng trả lời, trong lòng lập tức trở nên ấm áp, Mẫn Nhi không phản đối, muội ấy nói chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi.

Thiên Mị nghe khúc đầu rất hưởng thụ, lại nghe đến khúc sau của Đường Mẫn, không khỏi trở nên tức giận. Cái gì gọi là hưởng thụ tam thê tứ thiếp, hắn là loại người như vậy sao?

Hơn nữa, ai có thể có sức hấp dẫn khiến cho Thiên Mị hắn vì vậy mà phải theo đuổi ngàn dặm chứ, cho dù là hận hắn cũng tình nguyện. Giờ phút này, hắn chỉ muốn quý trọng thật tốt.

Cái gì đạo đức hay luân thường đạo lý, cái gì là chuyện ghê tởm, tất cả đều cút sang một bên. Thiên Mị hắn thích vậy, thích nam nhân, lại có gì sai!

"Thiên Mị tẩu tử, tẩu phải đối xử thật tốt với ca ca của ta nha."

Đường Mẫn hướng về phía Hành Ngọc chớp mắt, cười xấu xa nói. Quả nhiên, một tiếng tẩu tử, lập tức khiến cho Thiên Mị biến sắc, đường đường là nam nhi bảy thước lại bị gọi là tẩu tử, ai có thể chịu đựng được.

"Nữ nhân, cổ của ngươi ngứa gáy sao?"

"Ca ca của ta, tẩu ở chung với huynh ấy, không gọi là tẩu tử chứ là gì." Đường Mẫn lớn tiếng hỏi ngược lại, từ tẩu tử này càng kêu càng thấy thoải mái, chuyện đương nhiên.

"Ngươi!"

"Tẩu tử, tẩu nhận đi. Á!"

"Đừng có mơ."

"Hành Ngọc, ngươi nói xem?"

Hành Ngọc cười sủng nịch, tùy ý để Đường Mẫn và Thiên Mị cãi nhau, nhìn muội muội của của mình và người mình thích hòa thuận với nhau, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ.

"Thiên Mị, ngươi kệ Mẫn Nhi đi."

"Hành Ngọc." Thiên Mị kìm nén nói, vẻ mặt không cam lòng. Nhưng nghĩ tới Hành Ngọc vừa mới đáp ứng, địa vị của mình ở trong lòng Hành Ngọc thua xa Đường Mẫn, hắn nhẫn. Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cho trong lòng của Hành Ngọc tất cả đều là hắn, nữ nhân này, tốt nhất cách ra xa một chút.

"Được rồi, đừng nghịch. Hình như chúng ta còn có việc chưa có giải quyết."



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.