Chương trước
Chương sau
Viện của Bách Lý Triệt cực kỳ vắng vẻ, khi Thiên Mị vừa bước vào liền cảm giác đầu tiên chính là âm u, từng cơn khí lạnh cứ thế phả thẳng vào mặt. Hàn Tuyết Viện này được bao quanh bới vô vàn tuyết mai đang nở rộ, từng nụ hoa chúm chím đung đưa theo gió, e ấp trên những chạc cây.

Tuyết mai ở đây nhiều hơn nhiều so với hoàng cung. Đây lại là giống hoa hiếm có trong thiên hạ, vật hiếm mới quý, nhưng nơi này lại bát ngát mênh mông không thấy bến bờ, thật là kỳ lạ.

"Sao nào, chưa từng thấy ở đâu nhiều tuyết mai nhiều như ở đây đúng không?!", Bách Lí Duyệt kiêu ngạo ưỡn ngực, hết sức hài lòng, những cây tuyết mai này đã tạo nên điểm đặc biệt cho Bách Lý Sơn trang, thiên hạ này không có nơi thứ hai dám khoe khoang như vậy .

"Dẫn đường!", Thiên Mị lách người lên phía trước, không muốn nhiều lời. Cho chút màu sắc liền muốn mở phường nhuộm, tâm tư đơn giản không sâu sắc, nói dễ nghe là đơn thuần, còn nói khó nghe chính là ngu xuẩn. Bách Lí Duyệt, quả là một gánh nặng.

Cả con đường đều ngập trong hương hoa thơm ngát, Bách Lí Duyệt xoay trái xoay phải dẫn theo Thiên Mị vòng tới vòng lui, cho đến khi hắn bị mùi hương tuyết mai này làm cho choáng váng mới dừng lại. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, liền đoán được đây chính là nơi ở của Bách Lý Triệt.

"Triệt ca ca, ta, ưmh…", Bách Lí Duyệt vừa mới cất lời, miệng lập tức bị Thiên Mị bịt chặt  không cho nói tiếp. Công phu của Bách Lý Triệt thâm hậu, Hoành Ngọc bị bắt đi, nhất định sẽ không được đối đãi tử tế.

"Không được lên tiếng, đứng yên ở đây cho ta!"

Nhẹ nhàng điểm vào huyệt câm của Bách Lí Duyệt, sau đó liền tung người nhảy vào bên trong, lưu lại người nào đó ở trong gió rét khóc không ra nước mắt.

Đồ nam nhân cặn bã, khốn kiếp! Bách Lí Duyệt âm thầm mắng Thiên Mị mấy trăm lần, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ cam chịu đứng ở bên ngoài, không bước nổi một bước nào, bây giờ có kêu trời trời không thấu, kêu đất đất cũng chẳng hay.

Bên trong Hàn Tuyết viện cực kỳ an tĩnh, một người làm cũng không có. Thiên Mị không ngờ, Bách Lý Triệt lại ở đây một mình, thật sự là ngoài dự đoán. Trong lòng thầm cảm thán, bản thân cũng cảnh giác hơn nhiều, càng không có ai, hành động lại phải càng cẩn thận, chỉ cần có chút tiếng vang sẽ bị tên kia nghe thấy ngay.

Nội viện chỉ có mấy gian phòng đơn sơ có thể đếm trên đầu ngón tay, Thiên Mị lục tung mọi ngóc ngách nhưng ngay cả một bóng người cũng không có, trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ. Bách Lý Triệt, ở đâu chứ?

××××××

Mà lúc này Bách Lý Hàn Thiên đã dẫn Quân Mạc Ly tìm được đến am ni cô, làm Thủy Tư Tĩnh kinh ngạc đến sững sờ, dường như không thể tin người này sẽ xuất hiện ở nơi này, nhưng vừa nhìn thấy Quân Mạc Ly  thì lập tức bừng tỉnh, hóa ra lão tới đây là vì nha đầu kia.

"Các ngươi lui ra!"

"Vâng!"

Đám nha hoàn nghe lệnh liền lui ra sau, am ni cô tĩnh mật, Thủy Tư Tĩnh thản nhiên hỏi: "Đại ca, đi ra lúc nào vậy?".

"Đệ muội à, ta đây không phải nhớ nhung ngươi mà ra đâu. Chỉ muốn ngao du một chút xem sơn trang dạo này thế nào, ha ha!". Bách Lý Hàn Thiên lớn tiếng nói để che lấp nỗi e dè mỗi khi đối mặt với Thủy Tư Tĩnh, giống hệt như năm đó. Thê tử của Bách Lý Hàn Băng rất ghê gớm, chỉ có mình đệ ấy mới chịu được người này mà thôi.

Thủy Tư Tĩnh khẽ cười một tiếng, rõ ràng là cáo mượn oai hùm, vài chục năm qua vẫn y như thế. "Nói đi, có chuyện gì, cho dù nhớ nhung, đặc biệt tới để gặp ta, nhưng lại mang thêm một người nữa đến đây hình như cũng không nói được gì!". Nói xong liền liếc mắt sang phía Quân Mạc Ly, phu quân của Mẫn nhi, sao lại ở cùng với Bách Lý Hàn Thiên chứ?

"Bách Lý Triệt ở đâu?", Quân Mạc Ly hỏi thắng, giọng nói hết sức trấn định, hoàn toàn không nhắc tới chuyện Mẫn nhi và Hoành Ngọc bị bắt đi. Thủy Tư Tĩnh nhướng mày, lời này của Quân Mạc Ly bao hàm thật nhiều ý tứ, vì sao lại muốn tìm Triệt nhi chứ? Vì sao sắc mặt Bách Lý Hàn Thiên thoáng xấu hổ, lại vừa thấy lo âu?

Chuyện khiến cho Bách Lý Hàn Thiên nóng nảy rất hiếm, trừ Hoành Ngọc! Thủy Tư Tĩnh liền cả kinh, chẳng lẽ  Hoành Ngọc đã xảy ra chuyện?

"Hoành Ngọc đâu?"

"À, ở đây!". Bách Lý Hàn Thiên vội vàng đáp lại, không biết có nên nói cho Thủy Tư Tĩnh hay không? Lão quýnh lên, lập tức chỉ vào Quân Mạc Ly bảo: "Ngươi nói đi!".

"Bách Lý Triệt đã bắt Mẫn nhi cùng Hoành Ngọc đi mất rồi!". Quân Mạc Ly vắn tắt kể lại một lần, nhân tiện cũng nói cho Thủy Tư Tĩnh biết Đường Mẫn xác thực là nữ nhi của Bách Lý Ưu, hiện tại cũng đã giải được bí dược.

"Đi, đi theo ta!", Thủy Tư Tĩnh vội vàng dẫn hai người đi ra phía sau, trong lòng lo lắng không thôi, không biết Bách Lý Triệt sẽ đối đãi với bọn họ như thế nào?

Lúc ba người họ xuất hiện tại Hàn Tuyết viện, đập vào mắt là hình ảnh Bách Lí Duyệt môi tím thâm, đang run lẩy bẩy đứng ở trong gió. Bách Lý Hàn Thiên chạy đến giải huyệt, sau đó vội  hỏi thăm: "Duyệt Nhi, làm sao cháu lại ở đây?".

Bách Lí Duyệt nhìn thấy Thủy Tư Tĩnh, bao nhiêu ủy khuất lập tức tràn ra, nhào vào trong ngực bà khóc lớn: "hu hu, bà nội, tên nam nhân kia khi dễ cháu, ném cháu ở nơi này hứng gió lạnh, thiếu chút nữa là Duyệt Nhi chết rét rồi, hu hu!".

Thủy Tư Tĩnh nhướng mày, nhìn về phía Bách Lý Hàn Thiên. Lão ta thấy thế lập tức dừng lại, cười cười ha hả, giải thích: "Cái này, không liên quan đến ta đâu đấy. Aiz, thôi được rồi, ta nói, là tiểu tử Thiên Mị, có lẽ là quá lo lắng cho Hoành Ngọc, nên nhất thời quên mất chừng mực!". Trong lòng lại âm thầm mắng, tên tiểu tử này thật cũng biết gây phiền toái cho lão già đây.

An ủi Bách Lí Duyệt một hồi, Thủy Tư Tĩnh liền dẫn mấy người họ vào Hàn Tuyết viện, trực tiếp đi thẳng tới phòng của Bách Lý Triệt. Bách Lí Duyệt tò mò đi theo phía sau, trong mắt vụt qua hưng phấn, không biết Triệt ca ca đã gây ra chuyện kinh thiên động địa gì mà ngay cả nãi nãi cũng phải ra mặt?

Cửa phòng vừa mở ra, Quân Mạc Ly vọt vào đầu tiên, bên trong lại vắng vẻ vô cùng, không có một chút nhiệt độ, bọn họ hoàn toàn không ở đây.

"Không có ở đây?", Thủy Tư Tĩnh nghi ngờ, Triệt nhi sẽ không rời khỏi nơi này, cho dù có mang Mẫn nhi và Hoành Ngọc theo, cũng sẽ không. Chẳng lẽ lại đi chỗ khác? Rừng Vong Ưu? Không thể nào?.

"Ha ha, ha ha.", tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của Bách Lí Duyệt vang lên lập tức hút hết ánh nhìn tò mò của mọi người, rồi đột nhiên nói: " Mọi người đang tìm Triệt ca ca sao? Ta biết họ ở đâu rồi!".

Nàng ta thật sự biết nơi đó, Bách Lý Triệt cực kỳ thương yêu người muội muội này, khi còn bé đã dẫn nàng ta đi khắp mọi ngõ ngách trong Bách Lý Sơn trang, thậm chí cả chỗ kia nữa.

"Duyệt Nhi, Triệt nhi ở đâu?", Thủy Tư Tĩnh tin lời Bách Lí Duyệt nói là thật.

"Ưmh, được, nếu bà nội đã nói vậy thì Duyệt Nhi sẽ dẫn mọi người đi!". Bách Lí Duyệt dẫn Thủy Tư Tĩnh vòng qua cửa sau, đến chỗ đường vòng vắng vẻ nhất, nơi này tuyết mai được trồng thẳng tắp, đường lối chỉnh tề.

Bách Lí Duyệt tiến lên vài bước, đi quanh rừng tuyết mai rồi trở ra, mỗi một bước nhìn như đơn giản tùy ý, nhưng lại chứa huyền cơ. Ánh mắt Thủy Tư Tĩnh sáng lên, lập tức hiểu ra. Triệt nhi đã đặt trận pháp ở nơi này, mà trận pháp đó lại đặc biệt chỉ có huynh muội bọn họ biết.

"Đi thôi, đi theo cháu!", Bách Lí Duyệt trở lại bên cạnh Thủy Tư tĩnh, rừng tuyết mai đang sắp xếp theo hàng lối đột nhiên phát sinh biến hóa, cuối cùng hiện ra trước mắt bọn họ chính là một lối vào bí mật.

"Địa lao này của Triệt ca ca, chơi rất vui đấy!". Bách Lí Duyệt hưng phấn nói, mỗi một món đồ ở đây đều mang đầy tính kích thích, từ nhỏ Bách Lý Triệt đã nói cho nàng ta biết, địa lao này chính là nơi lý thú nhất trong Bách Lý Sơn trang. Vào đó mới biết hình phạt phong phú cỡ nào, từ mới bắt đầu sợ hãi, đến chết lặng, vẫn còn hưng phấn đến bây giờ. Bách Lý Triệt luôn muốn tìm kiếm kích thích, mỗi một lần đều khiến cho nàng ta vô cùng vui vẻ.

Nhưng hiện tại, bà nội đã phát hiện ra nơi này, không biết Triệt ca ca sẽ như thế nào đây? Ha ha. . . . . .

Mờ tối địa lao, nước tư tĩnh dắt Bách Lí Duyệt, dặn dò, "Mọi người coi chừng một chút, nơi này mờ mờ, không biết là có hay không có trận pháp thiết chế."

Lúc này tâm tư của Thủy Tư Tĩnh đang hết sức phức tạp, Bách Lý Triệt là người mà bà vẫn luôn quan tâm từ nhỏ đến lớn, nhưng cho đến hôm nay mới phát hiện ra sự tồn tại của địa lao  này, nếu không phải Duyệt Nhi dẫn bọn họ đi thì cho dù có lật tung cả Bách Lý Sơn trang, chỉ sợ cũng không tìm được bọn họ.

Triệt nhi, đúng là đã trưởng thành rồi. Cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

"Bà nội, không có việc gì đâu, Triệt ca ca đã nói nơi này không thiết lập trận pháp, nếu như có người đến, huynh ấy muốn dẫn dụ bọn họ tiến vào bên trong, sau đó, sẽ không có lối ra!". Bách Lí Duyệt kiêu ngạo nói, nhưng những lời này lại làm cho tất cả mọi người ở chỗ này đều căng thẳng. Đi vào được nhưng lại không ra được, Bách Lý Triệt dùng cách nào để đối phó, bên trong rốt cuộc chứa những thứ tàn độc gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.