Chương trước
Chương sau
Chỉ là một bộ quần áo, rỗng tuếch, Đường Mẫn cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhìn kỹ xem có cái dây nào không, nói không chừng chỉ là có người lấy quần áo để chơi diều, ha ha, mình thôi miên.

“Tiểu cô nương, sao thế, không nói gì cả?” Đường Mẫn cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, có một chút buồn nôn. Bước chân bắt đầu dời về sau, lập tức muốn đi xa.

“Đừng, chờ ta.” Quần áo nâu đen tiếp tục trôi đi, theo sát phía sau, Đường Mẫn lùi ba bước, nó sẽ tiến tới ba bước. Cuối cùng Đường Mẫn không có cách nào, đặt mông ngồi dưới đất ai oán: “Ta không đi, ngươi muốn làm gì thì làm!” Nàng nhắm mắt lại đợi chuyện gì đó xảy ra, không biết vì sao lại đụng phải tên quỷ này, u cảnh chính là vô nghĩa.

Một đôi giày đen xuất hiện trước mặt Đường  Mẫn, đi quanh người đang nhắm chặt hai mắt ngồi trên đất, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Mở ra đi, ngươi không chết được đâu.” Lão ca thán trong lòng, lão có đáng sợ thế à!

Chỉ thấy trước mặt có một lão nhân mặc áo nâu đen, rõ ràng chính là vật vừa rồi bay bay trong không trung, mà lúc này, lão nhân đang đứng trước mặt nàng.

Chướng nhãn pháp? Ma thuật? Người cổ đại thích những cái này à?

Đen mặt...

“Tiểu cô nương, đồ ôm trên tay đồ tốt đấy, con vật này rất hiếm. Hỏa diễm hồ, khó được khó được.” Lão nhân vốt chòm râu hoa râm tán thưởng không thôi. Vài chục năm nay không thấy Hỏa Diễm hồ xuất hiện tại Bách Lý sơn trang, ông già như ông ở đây cũng mốc meo rồi. Từ khi tiểu tử kia không nói tiếng nào mà về là ông biết, Bách Lý sơn trang đã xảy ra chuyện rồi.

Đang lo lắng lời khách sáo từ tên tiểu tư này, lại ngoài ý muốn nghe được tiếng cầu đá bị giãy, ông tìm theo tiếng đi tơi thì trông thấy một con hồ ly lanh lợi và tiểu cô nương.

“U Cảnh không phải là nơi tùy tiện có thể tới được, tám phần là các ngươi tự xông tới, Hỏa diễm hồ này dẫn đường sao?”

“Đúng thế, tiền bối muốn thế nào? Đuổi chúng ta đi ra ngoài sao?” Người trước mặt, ánh mắt sáng ngời, lóe ra ánh sáng kỳ lạ, ánh mắt đảo tròn nhìn nàng, nhất thời làm cho nàng không thể che dấu, ẩn trốn.

Lão nhân lắc đầu, cười tự mãn: “Gấp cái gì, vào được là tốt rồi. Dạo này, chẳng có mấy người có thể đi vào trong này, có năng lực vào cũng không chịu đi vào. Đúng là khổ cho những lão già chúng ta.” Lão nhân cảm khái, bọn họ những lão bất tử này ở trong u cảnh có lẽ cũng sắp vào quan tài rồi. Mấy năm nữa, chờ tiểu tử thúi Bách Lý Triệt đi vào, ngay cả xương cốt cặn bã cũng không biết ở đâu. Cháu nội bất hiếu!

“Vãn bối Đường Mẫn, tiền bối xưng hô như thế nào?” Đường Mẫn rất cẩn thận, cung kính gật đầu với lão nhân. Khiêm tốn trước mặt cường giả, vĩnh viễn không sai.

“A, tên sao? Ta đã quên rồi, mấy chục năm không ai gọi, để nghĩ xem.” Lão nhân quả thật trầm tư suy nghĩ, mãi vẫn chưa hồi thần, rốt cuộc cũng nhớ ra: “Bách Lý Hàn Thiên, hình như là tên, tiểu cô nương gọi nghe một chút?”

“Vãn bối không dám.” Đường Mẫn cúi đầu che mặt, khuôn mặt hơi giật giật, Bách Lý Hàn Thiên, nhân vật lâu đời, có lẽ cấp bậc giống như Bách Lý Hàn Băng, nàng điên mới gọi thẳng tên.

“Chậm chạp, gọi đi.” Bách Lý Hàn Thiên nhất quyết không tha, bộ dạng như lão ngoan đồng. Tiểu tử Hành Ngọc tập trung tinh thần diện bích, không nói câu nào, khiến lão không có người nói chuyện. Vất vả lắm mới có một tiểu cô nương, nhìn lại xinh đẹp, làm sao lại không có can đảm chứ?

“Tiền bối, còn hai người đi cùng vãn bối, không biết tiền bối có trông thấy?” Nàng lo lắng cho Quân Mạc Ly, không biết lúc này hắn ra sao?

“Còn có người sao?” Bách Lý Hàn Thiên dừng lại, sau đó giật mình: “Cái tên tiểu tử kia đúng là đang ở đây, lão tiểu tử đó vừa về đến cũng không rên một tiếng, đúng là không thú vị gi cả.” Lão nhớ ba huynh đệ Bách Lý, một người mất tích vài chục năm, một tiêu dao vài chục năm, chỉ lão buồn khổ nhất, đợi ở cái nơi quỷ quái này.

Không ở đây sao? Nàng đi nhầm rồi.

“Đi, ta dẫn ngươi đi gặp tiểu tử thúi, hai người làm bạn, tiểu tử này vừa về đã bày mặt thối, khoe ra cho ai xem chứ!” Bách Lý Hàn Thiên kéo Đường Mẫn đi vào sâu bên trong, đi thẳng đến phía trước không còn đường. Bách Lý Hàn Thiên vung ống tay áo, một ánh sáng hiện ra, Đường Mẫn còn chưa kịp phản ứng, người đã được kéo vào.

Lúc đi ra được thì đã là khung cảnh chim hót hoa thơm.

“Đây là?” Đường Mẫn nhìn xung quanh, hoa cỏ cây cối, giống hệt như trong hiện thực. U Cảnh không phải trận pháp ư, sao lại có hiệu quả như vậy?

“Trận pháp cũng có sinh mạng ạ?” Đường Mẫn nói, tràn đầy ngạc nhiên.

Bách Lý Hàn Thiên cười ha hả, chỉ vào một mảng xanh biếc: “Ai nói U cảnh là trận pháp? Cửa vào u cảnh là trận pháp, nhưng u cảnh tồn tại chân thật, sao lại giả được.”

“Tiểu cô nương, có phải ở bên ngoài u cảnh tìm mãi cũng không thấy?” Bách Lý Hàn Thiên đoán trúng ngay, từ ngày giao Bách Lý sơn trang cho Bách Lý Triệt, đúng là chẳng tiến bộ gì, chỉ có trận pháp biến hóa mười phần. Có thể nhìn thấy, trận pháp bên ngoài Bách Lý sơn trang đã bị hắn biến đổi rất nhiều.

Đường Mẫn gật đầu, đúng thế, bọn họ vẫn luôn nghĩ như vậy.

“Trận pháp thay đổi rất nhiều, chỉ trong nháy mắt, điều này Bách Lý Triệt làm không tệ.” Bách Lý Hàn Thiên không khỏi khích lệ. Ánh mắt Đường Mẫn tối sầm lại, mắng lớn: “Biến thái, lại là hắn giở trò quỷ?” Nàng biết mà, cả sơn trang không có người, bọn họ đi vào dễ dàng như thế, làm trang chủ, có phải là vô năng quá không.

Sự thực chứng minh, đây là do hắn cố ý. Nhưng mà, vì sao hắn cố ý thả bọn họ đi vào?

“Đi thôi, vào trong phòng đi.” Bách Lý Hàn Thiên đưa Đường Mẫn đi vào nhà trong, nàng không ngờ lại gặp được khuôn mặt quen thuộc, lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Hành Ngọc!” Đường Mẫn gọi, không ngờ có thể nhìn thấy hắn, đột nhiên nàng mặc niệm cho Thiên Mị. Xin lỗi, người mà hắn muốn gặp, hết lần này tới lần khác đều để nàng gặp được, có lẽ là A Ly đang ở bên hắn rồi. Đáng giận.

Hành Ngọc mở mắt ra, kinh ngạc, nhìn gương mặt đó, hắn có chút không dám tin. U cảnh, lúc này hắn đang ở u cảnh, làm sao Mẫn nhi cũng vào được?

“Tiểu tử, trông thấy nữ tử mà con mắt cũng không đảo à? Đúng là!” Bách Lý Hàn Thiên trêu ghẹo, nhìn hai người hết sức hài lòng, hai người kia gom thành một đôi thì tốt, nghĩ như vậy, lão càng thấy thỏa mãn, không ngừng tính toán nên làm mối thế nào.

“Gia gia, ông đưa vào sao?” Hành Ngọc hỏi Bách Lý Hàn Thiên.

“Nói nhảm, chờ ngươi mở miệng thì ta sớm nhịn chết rồi. Tiểu cô nương này tên là Đường Mẫn, người lại thông minh, ở lại u cảnh với chúng ta.”

“Không được!”

“Không được!”

Đường Mẫn và Hành Ngọc cùng nói, nói xong đều nhìn về đối phương, ánh mắt trao đổi với nhau, rồi nhìn Bách Lý Hàn Thiên. Hành Ngọc mở miệng nói: “Gia gia, nàng không thể ở lại đây.”

“Đúng thế, tiền bối, ta không thể ở lại.” Đường Mẫn mau chóng nói, nàng cũng không muốn ở lại, nàng không thích bị trói buộc. Hơn nữa, nàng cũng chưa tìm được A Ly.

Bách Lý Hàn Thiên biến sắc, trầm giọng nói: “Không đồng ý, lời lão nhân nói không nghe. Vậy thì đừng trách ta.” Tiến vào thì được, nhưng ra thì không dễ thế đâu.

“Gia gia, Hành Ngọc ở cùng người là đủ rồi.” Hành Ngọc bắc đầu nói hộ, tính tình Bách Lý Hàn Thiên rất cứng rắn, phải dùng mềm mại.

“Vậy sẽ trễ nải tiểu tử con, tiểu cô nương nà sẽ làm vợ con, ở cùng con, không phải rất tốt sao, còn có thể sinh đứa con, sau này...”

“Ngừng lại!” Đường Mẫn càng nghe càng xấu hổ, logic gì thế hả, có hỏi người đang đứng sờ sờ là nàng đây không, nàng lập gia đình rồi, đã lập gia đình!

“Ta đã xuất giá rồi!” Đường Mẫn cẩn thận bổ sung thêm.

“Xuất giá thì sao chứ, xuất giá...” Bách Lý Hàn Thiên quay mặt nhìn qua, không tin: “Muốn nói dối thì tìm lý do tốt chút, cái người nho nhỏ này còn chưa nẩy nở.”

“Không tin thì hỏi Hành Ngọc xem.” Đường Mẫn vô lực khoát tay, không để ý tới.

“Vâng ạ.” Hành Ngọc chứng thực lần nữa làm cho Bách Lý Hàn Thiên kinh ngạc, quả thật đã xuất giá... Đáng tiếc, đáng tiếc!

“Làm sao lại sớm thế, đúng là hiếm thấy. Cô dâu nhỏ sao?” Bách Lý Hàn Thiên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi.

“Ta sắp 15 rồi tiền bối!” Đường Mẫn có chút bất đắc dĩ. “Bí dược, ta ăn bí dược.”

Bí dược, bí dược của Bách Lý sơn trang. Dáng người của tiểu cô nương này, là do sử dụng bí thuốc! Bách Lý Hàn Thiên nhìn Đường Mẫn, càng nhìn ánh mắt càng đen lại, cuối cùng nắm cổ tay nàng, bắt mạch. Lần này khiến lão khiếp sợ vạn phần, bí dược này, vậy mà lại là bí dược này!

“Khó trách, khó trách, lại là bí dược này!” Bách Lý Hàn Thiên lẩm bẩm, dường như nhớ lại gì đó. Đường Mẫn và Hành Ngọc yên lặng chờ, mãi cho tới khi Bách Lý Hàn Thiên nói lần nữa.

“Tiểu cô nương, Ưu nhi là gì của ngươi?”

“Hả?” Đường Mẫn bị hỏi bất ngờ, Ưu nhi gì chứ?



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.