Đường đi eo hẹp mờ mờ, vài chiếc đèn cầy chiếu sáng bởi vì không khí lưu chuyển mà lấp lóe. Đường Mẫn cẩn thận đi theo bên cạnh Quân Mạc Ly, tay không tự giác cầm tay hắn. Ngón tay Quân Mạc Ly khẽ xúc động, trong lòng nóng lên, ngay sau đó nắm thật chặt. Đường Mẫn cười một tiếng, tinh tế xoa xoa lòng bàn tay của hắn.
Một nhóm bốn người đi không tới một khắc, liền thấy ánh sáng ở cửa ra. Chờ lúc bọn hắn đi ra liền nhìn thấy một tòa thành y hệt nhau, đứng thẳng cô đơn cao vút. Ngắm nhìn bốn phía, căn bản không xem thấy đường ra, chợ đen xuất hiện tựa như trong vô không.
“Đến.” Bách Lý Dạ Hành dừng lại, ngửa đầu nhìn cửa thành cách đó không xa.
Lục tục có người không biết tên từ cửa vào ra, hướng cửa thành tiến vào. Nàng cẩn thận quan sát, vô luận quần áo hay là nói năng, đều không phải là dân chúng tầm thường. Thỉnh thoảng có người chán nản, tất cả đều là một bộ cao ngạo, ăn mặc chỉnh tề.
“Bọn họ là ra ngoài nơi nào?” Đường Mẫn đối với đường chung quanh chợ đen rất là tò mò.
Bách Lý Dạ Hành đi trước ở phía trước, vẫn không quên quay đầu lại giải thích.”Chợ đen ở các nơi đều có vào, hơn nữa cũng có ra. Nhưng cụ thể có bao nhiêu cửa ra vào, chỉ có chủ nhân tòa thành này biết. Ở Phong Chiêu, Hồng Quán tức là của vào chợ đen.”
Thì ra là như vậy, Đường Mẫn theo bước chân Bách Lý Dạ Hành đi vào cửa thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phu-ngoc-the/3169259/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.