Chương trước
Chương sau
Editor: White Silk-Hazye

Quân Mạc Ly không chống đỡ nổi liền ngã xuống, lúc nãy sức lực phản phệ quá lớn, hắn một lòng muốn chống chọi nhưng lại quên dùng sức lực để hóa giải.

"A Ly." Đường Mẫn lo lắng đỡ Quân Mạc Ly đứng dây, tạm thời để cho thân thể của hắn dựa vào khung của xe ngựa, nếu như đến bây giờ mà vẫn còn không hiểu được Quân Mạc Ly bị thương thế nào, nàng sẽ là đồ ngốc rồi.

"Lão đầu ngươi làm gì thế, ăn gà rồi mà còn muốn đả thương người khác!" Đường Mẫn giận không kiềm chế được, A Ly nhà nàng chỉ có một mình nàng mới có thể khi dễ, lão đầu này là gì chứ!

Vẻ mặt của lão đầu không biết phải làm gì, tức giận đi lại đây, nắm cổ tay của Quân Mạc Ly lên xem mạch một chút. Chỉ một cái chạm vào, lại làm cho ông đột nhiên trợn to mắt, không thể nào tin được. Ông không có xem mạch sai, cái loại mạch tượng như có như không này, tiểu tử này! Bàn tay nhanh chóng chuyển  đến bụng của Quân Mạc Ly, muốn luồn vào tìm kết quả.

"Bốp ——"

Đường Mẫn hung hăng đẩy cái tay đang ở trên bụng của Quân Mạc Ly ra, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta nghĩ sao vậy, còn muốn luồn tay vào trong quần áo người khác, già mà không nên nết!

"Tiểu tử, ngươi trúng loại độc này lúc mấy tuổi vậy?" Lão nhân cũng không để ý đến hành động của Đường Mẫn, trực tiếp hỏi Quân Mạc Ly. Loại độc này,  sớm đã thất truyền mấy chục năm rồi, là ai độc ác đến như thế, vậy mà lại sử dùng ở trên người của tiểu tử này.

Quân Mạc Ly hơi cuối mắt xuống, cũng không trả lời. Lão nhân trước mặt có thể chỉ bằng cách bắt mạch mà có thể nhìn ra được độc mà hắn đang trúng, điều này nói rõ cái gì! Loại độc này, trên đời này người có thể biết được nó không đến mấy người!

"Ngươi có nói nhanh hay không!" Lão nhân nóng nảy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm, hai chòm râu dê phất phơ ở trong gió.

Đường Mẫn ngừng tay, nhìn về phía lão nhân, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp. Ông ta biết, ông ta lại biết! Vậy có thể nói cho ông ta hay không, ông ta có thể giải độc cho A Ly hay không?

"Tiền bối." Giọng nói của Đường Mẫn trở nên dịu dàng, thấp giọng nói: "Ngài có thể giải độc này hay sao?"

"Con nít." Lão nhân nhìn về phía Đường Mẫn, có chút thương tiếc, một màn lúc nãy ông nhìn thấy rất rõ ràng, tiểu tử này sợ là phu quân của đứa nhóc này. Chỉ là, nàng có biết người này trúng độc này, sẽ không thể sống lâu được!

"Tiền bối, ngài muốn nói cái gì?" Trong lòng của Đường Mẫn nóng nảy, còn nói hết, nàng thật lo lắng cho Quân Mạc Ly. Quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, trong lòng hung hăng co rút.

A Ly, ta không cho phép chàng xảy ra chuyện gì!

"Cương quyết đối đầu với ta, ngươi không sợ sẽ làm độc tính trong cơ thể của ngươi phát tác sao. Tiểu tử, ngươi không sợ chết đến như vậy sao? Ngươi có biết hay không, mạng của ngươi"

"Im miệng!"

Ánh mắt của Quân Mạc Ly lạnh lùng, vẻ mặt quyết đoán sát phạt. Hắn không muốn lão đầu kia nói tiếp, những lời này hắn căn bản không muốn để cho Mẫn Nhi biết. Cho dù, thật sự hắn không còn sống lâu được nữa!

Nhưng mà, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở bên cạnh mình, Quân Mạc Ly áy náy nhưng lại tham lam mà nhìn chăm chú. Hắn thật sự rất ích kỷ, rõ ràng không biết mình có thể sống đến bao giờ, vậy mà vẫn để cho Mẫn Nhi tiến vào cuộc sống của hắn.

Đêm động phòng hoa chúc, trong lòng của hắn vô cùng khổ sở. Nghĩ muốn tìm người giúp đỡ, mười bảy năm đau khổ, không ai có thể giúp đỡ hắn. Cũng không nghĩ đến, bản thân mình lại lún sâu vào. . . . . .

"Nói rõ ràng đi." Đường Mẫn nắm chặt hai lại thành quả đấm, khóe mắt hiện ra tơ hồng, nàng phải biết được cuối cùng cơ thể của Quân Mạc Ly bị gì.

Nhìn vẻ mặt quật cường của Đường Mẫn, lại nhìn ánh mắt của Quân Mạc Ly, lão đầu khẽ thở dài một hơi, nặng nề phu ra một ngụm trọc khí. Hai đứa nhóc này đều là cứng đầu y như nhau, lại có thể nghĩ cho đối phương như vậy. Thôi được rồi, tất cả đếu nghe theo mệnh trời đi!

"Độc trong người của hắn đã hơn mười mấy năm, mặc dù có thể áp chế được, nhưng mà, nó đã ăn mòn mười mấy năm, máu huyết trong cơ thể cũng sẽ hao hết, sợ là. . . . . ."

Có ý gì, sợ là cái gì? Đường Mẫn cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, bắt lấy ống tay áo của lão đầu không buông:"Sợ là cái gì, ông nói đi!"

"Không còn sống lâu nữa." Sự cố chấp của Đường Mẫn làm ông xúc động, vốn chỉ là vì một con gà mà cảm thấy hứng thú, bây giờ gặp phải việc này, ông  phải quan tâm hay mặc kệ nó đây?

Đường Mẫn thất thần lùi lại mấy bước, không còn sống lâu nữa, không còn sống lâu nữa. Làm sao có thể, rõ ràng cơ thể của A Ly vẫn còn khỏe mạnh như vậy, hắn còn mang nàng đi đến chỗ của nam tử yêu nghiệt kia cướp lấy bao phấn Tuyết Lan, hắn nói hắn muốn mãi ở bên cạnh nàng, làm sao có thể không còn sống lâu được chứ!

"Mẫn Nhi!" Ánh mắt của Quân Mạc Ly mông lung, hắn gạt nàng, bây giờ hắn làm sao có thể đối mặt với nàng đây.

"Quân Mạc Ly, chàng được lắm!" Đường Mẫn nhéo Quân Mạc Ly một cái, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, đầu óc của nàng chắn chắn là đã chạm mạch nên mới đi tin lời thề của hắn. Cái gì vĩnh viễn đều ở bên nàng, cái gì sống chết  không rời, tất cả đều là nói nhảm. Mạng cũng sắp không còn, vậy tại sao hắn lại hứa hẹn với nàng!

"Quân Mạc Ly, chàng muốn chết sao, dựa vào cái gì, nói với ta mấy cái hứa hẹn kia!"

Trong lòng của Quân Mạc Ly cứng lại, từng lời của Đường Mẫn đều đánh vào trong lòng của hắn, làm cho lòng anh gợn sóng cuồn cuộn. Dựa vào cái gì, Dựa vào cái gì, Quân Mạc Ly hắn Dựa vào cái gì sao?

"Mẫn Nhi, thật xin lỗi. Chúng ta vốn là không thể, nàng, vẫn là người tự do." Hắn chưa có sinh hoạt như phu thê với nàng, mà quan trọng hơn, hắn không muốn để cho nàng bởi vì sinh mạng nắn ngủi của hắn, mà gò bò bản thân mình.

"Chát ——"

Đường Mẫn tát một cái, đánh thật mạng lên mặt của Quân Mạc Ly, khóe mắt giống như có chất lỏng trong suốt chảy ra: "Quân Mạc Ly, chàng xem ta là người như vậy sao!"

Lúc này, bên dòng suối hoang vắng ở ngoại thành, chỉ có hai người bọn họ, lão đầu kia chẳng biết lúc nào đã tránh qua một bên. Tìm một nơi mát mẻ mà ngồi đợi, phu thê bọn họ hình như còn cần một ít thời gian để giải quyết mâu thuẫn. Ông đi dạo một vòng về chắc cũng xong rồi.

"Mẫn Nhi." Quân Mạc Ly đau lòng vươn tay ra, muốn lau đi nước mắt ở khóe mắt cho Đường Mẫn, nước mắt nóng bỏng đó chảy xuống giống như đâm vào  ngực của hắn. Là do hắn khiến cho nàng khóc, lần đầu tiên, nhìn thấy nàng khóc. Cũng là, bởi vì hắn!

Đường Mẫn im lặng tránh khỏi, lúc này, nàng đang tức giận chuyện Quân Mạc Ly giấu nàng, càng thêm lo lắng cho tính mạng của hắn. Nếu như không có con gà này đưa tới sóng gió, không có lão đầu quái gở kia, thì không phải nàng vẫn còn là ngây ngốc bị hắn lừa mà không hay biết gì.

A Ly, chàng tính toán cái gì vậy, chờ chàng chết đi, thì thả tự do cho ta sao!

Đường Mẫn giống như đang cười nhạo, cười nhạo chính mình, mệt cho nàng tự xưng là y thuật hơn người, mỗi đêm ngủ chung với hắn, nhưng lại không hề phát hiện sự thiếu hụt trong cơ thể của hắn, tính mạng đang gặp nguy hiểm. Đường Mẫn, ngươi là thiên tài y thuật sao, thật là một chuyện quá buồn cười mà!

Quân Mạc Ly khó khăn đứng dậy, suy yếu bước đi, đi tới chỗ của Đường Mẫn: "Mẫn Nhi." Ôm Đường Mẫn vào trong lòng, cảm thấy người ở trong ngực mình không ngừng run rẩy, tự trách và hối hận chồng chất ập tới.

"Mẫn Nhi, thật sự xin lỗi." Quân Mạc Ly dán ở vàng tai của Đường Mẫn, áy náy không yên.

"A Ly, chàng sẽ giữ lời hứa, có phải hay không?" Đường Mẫn ôm ngược lại Quân Mạc Ly, ôm thật chặt đến mức không chừa ra một khe hở nào. Giống như  một khi buông tay ra, Quân Mạc Ly sẽ rời khỏi nàng.

"Phải, ta sẽ vẫn ở bên cạnh nàng, sống chết không rời." Hắn làm sao có thể bỏ được, để cho Mẫn Mhi một mình sống trên đời này, chuyện là do hắn bắt đầu, cho nên khoản nợ này hắn sẽ gánh chịu.

Hai người khẽ buông nhau ra, nhìn nhau chăm chú, sự kiên định và tín niệm trong ánh mắt phát ra. Một chút thứ không biết tên đang chậm rãi nảy sinh ở trong lòng của hai người, từ từ kéo gần khảong cách của hai người lại với nhau.

"Mẫn Nhi." Tay của Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn hơi nóng lên, nhiệt độ thân thể đột nhiên tăng cao khác thường, cũng không phải là vì độc tính tái phát. Trán của Quân Mạc Ly chảy mồ hôi, ôm Mẫn Nhi gần như vậy, mùi hương cơ thể của nữ tử kết hợp với cảm xúc mềm mại, tất cả đều kích thích thần kinh của hắn.

Khó khăn mới buông ra được, bàn tay lại bị bàn tay mềm mại của Đường Mẫn phủ lên. Đường Mẫn bắt được tay của Quân Mạc Ly đang muốn rút ra, ánh mắt kiên định: "Quân Mạc Ly, ta là của thê tử của chàng."

Oanh ——

Đầu óc của Quân Mạc Ly nóng lên, lời Đường Mẫn nói làm cho hắn không biết phải làm sao. Mẫn Nhi nàng nói gì, ý của câu này là gì? Còn chưa chờ Quân Mạc Ly khôi phục lại tinh thần, Đường Mẫn đã vòng hai tay lên cổ của hắn, chặt chẽ vòng chắc cổ hắn. Nhón chân lên, hôn lên đôi môi mỏng có chút tái nhợt của hắn

.

Xúc cảm mềm mại dịu dàng, môi mềm dán chặt, Quân Mạc Ly chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, kinh ngạc nhìn Đường Mẫn hôn mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.