Chương trước
Chương sau
Editor: Maria Nyoko

Đường Mẫn có chút suy sụp tinh thần, bĩu môi về phía Quân Mạc Ly “Ta muốn đi.”

“Không được.”

“Tại sao?” Đường Mẫn chưa từ bỏ ý định, “Quân Mạc Ly, ngươi đừng làm như ta dễ gạt. Đại phu nhân đã qua đời, Nhị phu nhân sinh hạ Quân Vô Ưu liền vào am ni cô, nàng là nữ chủ nhân duy nhất trong Tướng phủ, không làm chủ mẫu lại làm ni cô, không có vấn đề mới là lạ.”

“ Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Quân Mạc Ly không muốn Đường Mẫn tham dự chuyện tình Tướng phủ, Tướng phủ cùng Hầu phủ một dạng, nước quá sâu, nàng không thích hợp.

“Hừ!” Đường Mẫn cuốn chăn một cái, lăn vào giữa giường, không để ý tới nam nhân còn đứng ở mép giường. Hẹp hòi, phu quân mình còn không giúp đỡ nàng, ưỡn bụng đứng đi, không cho ngươi đắp chăn.

Quân Mạc Ly cười, tiểu tính tình Đường Mẫn rất nhiều, thật không cho hắn bậc thang. Lần này được, chăn cũng đoạt đi.

“Mẫn nhi.”

Đường Mẫn bịt lấy lỗ tai, không nghe thấy.

“Mẫn nhi, Mẫn nhi.”

“Gọi hồn hả!” Đường Mẫn vén chăn lên, tức giận hướng về phía Quân Mạc Ly kêu, “Ngủ.”

Cởi quần áo, lên giường, Quân Mạc Ly nhanh chóng hoàn thành. Mái tóc đen nhánh tán loạn, có chút nghịch ngợm quấn vào tóc của nàng cùng một chỗ, đường cong trên mặt trở nên nhu hòa, ở dưới tay ôm người bên gối.

“Làm gì, vô lễ với ta!” Đường Mẫn dùng sức đẩy bàn tay trên eo nàng ra, cực kỳ tức giận.”Lớn bụng còn giở trò lưu manh, Quân Mạc Ly ngươi thật là tinh trùng vào não rồi.”

Một hồi lật chuyển, Quân Mạc Ly ôm lấy cả thân thểĐường Mẫn, vây quanh ở trong lòng mình. Âm thanh trầm thấp truyền đến, “Mẫn nhi, ngươi để ý hình dáng này của ta sao?”

Tay dừng lại, Đường Mẫn có chút không hiểu, hắn hỏi lời này có ý tứ gì?

Quân Mạc Ly không đợi trả lời, tự nói tiếp, “Tất cả mọi người coi ta là quái thai, kể từ ngày bụng lớn từng ngày, tất cả mọi người trong phủ phòng tránh. Sắc mặt Phụ thân khó coi, đối với ta ôn hoà, trừ Xuân Phong bọn họ, vốn không ai dám đến gần ta.”

“Đó là dấu hiệu giả.” Đường Mẫn lặp lại.

“Ha ha, vậy sao.” Quân Mạc Ly giễu cợt, “Ở trong mắt người khác, đó chính là thật. Mẫn nhi, gả cho ta có hối hận không?”

Quân Mạc Ly cẩn thận hỏi, mấy ngày nay chung đụng, hắn để ý. Tâm tư thông tuệ, đối với người nhiệt tình, lại thích đùa bỡn ầm ỉ giả bộ ngu, một nử tử linh hoạt cứ như vậy chen vào cuộc sống của hắn. Hắn nghĩ qua, nếu có người làm bạn, cuộc đời này cũng vui vậy.

“Ta Đường Mẫn đã làm chuyện gì cũng không hối hận.”

Tay bên hông buộc chặt mấy phần, nhìn đôi mắt Đường Mẫn mang theo ánh sáng lóng lánh.”Mẫn nhi, nhớ kỹ lời ngươi nói, tuyệt không hối hận!”

“Buông tay, eo bị ngươi nắm đứt rồi, ngươi mới hối hận !” đột nhiên nàng cảm thấy thương cảm Quân Mạc Ly, thì ra là nam nhân này để ý như vậy.

“Được, Mẫn nhi.” Quân Mạc Ly buông ra, đổi thành ôm, bắt đầu nhớ lại nói cho Đường Mẫn, “Mười năm trước ta theo sư phụ ở Thương Lan, cho đến ngày đó hắn đột nhiên xuất hiện, nói cho ta biết hắn là phụ thân ta, muốn dẫn ta trở về. Sư phụ vào nhà nói cùng hắn thật lâu, sau khi ra ngoài trực tiếp giao ta cho hắn liền rời đi. Ta theo hắn đến Phượng Lăng mới hiểu hắn là tướng gia Phượng Lăng quốc, mà khi đó kịch độc trong cơ thể ta đã bắt đầu mơ hồ phát tác, mười năm, rốt cuộc bộc phát.”

“Ngươi bị độc, sư phụ ngươi chưa chữa trị cho ngươi?” Đối với chuyện lúc trước của Quân Mạc Ly nàng hiểu, thì ra là như vậy, hắn còn có một sư phụ.

“Sư phụ vẫn chữa trị, chỉ là thuốc dẫn khó tìm, chỉ có thể tạm thời áp chế không thể trị tận gốc. Lúc đi hắn để lại hai bản sách, một quyển là sách thuốc, một quyển khác là võ công tuyệt học.”

“Cho nên mười năm này ngươi đều là tự mình học công phu cùng y thuật?”

Quân Mạc Ly gật đầu, mười năm. Hắn đều dựa vào chính mình, nỗ lực học tập hai bản sách sư phụ lưu lại, cố gắng áp chế độc tố. Chỉ có chính hắn hiểu rõ cái cảm giác đau đớn thân thể như vạn trùng độc cắn, khổ sở yên lặng chịu đựng, hắn không có người thân cận, chỉ có thể dựa vào ý chí của mình.

“Thuốc dẫn là cái gì?” Đường Mẫn tò mò, là dạng độc gì có thể để cho nam nhân bụng đội lên như mang thai .

“ Tuyết Liên Thương Lan cùng Xích Tằm Hiên Viên Liệt Diễm Sơn.”

Đó là vật gì? hiện đại Đường Mẫn học y, đối với trung y Trung Hoa 5000 năm vẫn hiểu rõ, Tuyết Liên còn có thể hiểu, Xích Tằm là vật gì?

“Ngủ đi, ngày mai cho ngươi xem ít thứ.”

Quân Mạc Ly trực tiếp điểm huyệt ngủ Đường Mẫn, nhìn dung nhan ngủ ở trong ngực, lúc này hắn may mắn nàng không biết võ công. Mấy ngày nay chuyện tình Hầu phủ đã để nàng hao tâm tốn sức, an tâm ngủ một giấc, Mẫn nhi.

“Tiểu thư? Tiểu thư?” Hồng Mai cùng Lục Trúc buồn bực, sao sáng sớm tiểu thư không có ở bên trong.

“Thiếu gia?” Xuân Phong Mộc Hòa cũng không hiểu, thiếu gia cũng không ở đây.

“Đều là tiểu thư nhà các ngươi, kể từ khi gả cho thiếu gia liền bắt đầu tác quái, hừ, một người ngốc còn vọng tưởng làm thiếu phu nhân chúng ta.” Xuân Phong không tìm người được, một bụng tức, bình thường thiếu gia đối với các nàng không phải như thế. Đều là kẻ ngốc kia, kể từ khi có nàng, tất cả đều đã thay đổi .

“Ngươi nói cái gì, thiếu gia của ngươi là nam tử mang thai, một người quái thai, là hắn không xứng với tiểu thư của chúng ta.” Hồng Mai không cam lòng yếu thế, nhục mạ tiểu thư đều không phải là người tốt, một đứa nha hoàn còn dám lớn lối như vậy.

“Ngươi!”

“Xuân Phong.” âm thanh Quân Mạc Ly từ phía sau truyền tới, bốn người bên trong nhà cả kinh hoàn toàn trắng bệch.

“Thiếu, thiếu gia.” Xuân Phong có chút hoảng sợ cúi đầu, thiếu gia chỉ có tức giận thì mới có giọng điệu này, lời của các nàng ——

Quân Mạc Ly dắt Đường Mẫn ngồi xuống, mặt dịu dàng, “Mẫn nhi, ăn sáng thôi.”

“Không cần.” Nàng tức giận, vô cùng tức giận. Tối hôm qua Quân Mạc Ly lại dám điểm huyệt ngủ nàng, khi dễ nàng không biết võ công có phải hay không, Hừ!

“Mẫn nhi ngoan, ăn xong lại nói, để ngươi tùy hứng.” Quân Mạc Ly tiếp tục dụ dỗ, sáng sớm tỉnh lại Mẫn nhi liền nổi giận đùng đùng, trực tiếp chạy ra bên ngoài, thật vất vả kéo về cũng không thể chạy nữa.

Đường Mẫn bưng chén lên một miếng nuốt xuống một miếng, ăn xong trừng trị hắn.

“Xuân Phong, ngươi mới vừa nói cái gì, lặp lại một lần.” trong nháy mắt, khuôn mặt dịu dàng trở nên lạnh lẽo, trong giọng nói lạnh lẽo đâm thẳng đáy lòng bốn người. Quân Mạc Ly, thật sự quá dọa người!

Xuân Phong bị sợ đến quỵ xuống đất, “Thiếu gia, nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ không dám rồi.” Mộc Hòa vội vàng cầu cạnh, nàng biết, thiếu gia tuyệt sẽ không nương tay đối với người phạm sai lầm, Xuân Phong, không nên nói thiếu phu nhân như thế. Mới vừa rồi các nàng thấy rõ ràng, thiếu gia rất thương thiếu phu nhân.

“Tự mình đi chịu phạt, bất kỳ lời nói khó nghe về Mẫn nhi như vậy, ta không hy vọng nghe được lần thứ hai. Nếu không ——”

“Vâng” Xuân Phong lên tiếng, nàng biết hậu quả.

Bọn nha hoàn gặp Quân Mạc Ly mặt như băng sơn, biến mất nhanh như khói.

Lòng Hồng Mai Lục Trúc vẫn còn sợ hãi, cô gia quá đáng sợ, lần sau họ cũng không dám nói gì, lần này sợ là nể mặt tiểu thư mới bỏ qua họ. Nhớ tới lúc Xuân Phong nghe được chịu phạt mặt sợ hãi và tái nhợt, còn có ánh mắt Mộc Hòa lo lắng. Có thể tưởng tượng, chịu phạt là nặng như thế nào.

“Tốt lắm, ăn sáng cũng ăn, nói đi.” Đường Mẫn chờ, Quân Mạc Ly hắn nên giải thích như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.