Chương trước
Chương sau
Đang nói chuyện, liền thấy sứ thần Sở quốc sứ đi vào, cầm đầu là một vị nam tử trẻ tuổi, hắn khẽ ôm quyền, cũng là một cái lễ đúng tiêu chuẩn, "Gặp qua Vương Gia Đại Dung!" Giọng nói hắn trong trẻo, Nạp Lan Tĩnh không khỏi hơi ngẩng đầu, thế nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc, Nạp Lan Tĩnh chỉ kinh ngạc một chút, trong lòng cũng bình thường trở lại, hắn chính là Sở Nhị hoàng tử, thật ra thì mình cũng sớm nên nghĩ tới!
"Đối với chuyện Hoàng huynh mang tới rắc rối cho Đại Dung, Phụ hoàng biểu lộ áy náy sâu sắc, đặc biệt mệnh tại hạ mang thư đến, nói lên áy náy trong lòng người!" Nam tử cười một tiếng, cũng không có chú ý ánh mắt người bên cạnh, chỉ lấy thư từ trong tay áo, trình lên Tương Bình vương!
"Sở Vương khách khí!" Tương Bình vương cười một tiếng, hơi vươn cánh tay, ý bảo Sở Nhị hoàng tử nhập tọa (mời ngồi),liền kỹ càng xem thư kia, phía trên đại khái cũng chỉ là nói một chút tức giận, thế nhưng phía dưới thư, thật ra khiến ông có chút không vui cau mày!
Hồi lâu sau ông đặt bực thư nặng nề ở trên bàn, trên mặt mang theo vài phần tức giận, "Cũng không phải là Bổn vương cố ý gây khó dễ, chỉ là Sở Thái tử nhiều lần xâm phạm Đại Dung ta, theo luật lệ Đại Dung ta đã sớm nên tru di cửu tộc, Bổn vương niệm tình giao hảo hai nước, lúc này mới lưu lại tính mệnh của hắn, còn mong Sở Vương cùng Sở Nhị hoàng tử tha thứ!"
Sở Nhị hoàng tử cười một tiếng, nhưng trên mặt không có vẻ tức giận, ngược lại tính tình trái ngược với Sở Thái tử, hắn hơi ôm quyền, "Đối với chuyện này, trong lòng Phụ hoàng cũng cảm kích khôn cùng, bảo mã, ngọc thạch, mỹ nhân, vải vóc, những thứ này chỉ cần Đại Dung mở miệng, Phụ hoàng nhất định tặng cho Đại Dung, ngay cả tại hạ, cũng có thể ở rể Đại Dung, kiếp này sẽ không trở về Sở quốc, thành ý như vậy, còn mong Vương Gia nghĩ lại!" Sở Nhị hoàng tử nói xong, trên gương mặt là nét thản nhiên!
Thế nhưng những người khác, trong lòng không khỏi rất kinh ngạc, Sở Vương này thật sự là vô cùng thiên vị, ở rể nơi này, rõ ràng chính là dùng mạng của Nhị hoàng tử đi đổi lấy bình an cho Sở Thái tử, đường đường Hoàng tử nước Sở, thế nhưng lưu lạc tới mức đưa cho nước bên cạnh làm con tin, nhưng nhìn sắc mặt như thường này, tấm lòng bực này, không thể không khiến người lau mắt mà nhìn!
"Tại hạ một đường đi tới đây, nghe nói quân phản loạn của Đại Dung làm loạn, triều đình thương vong vô số, vào lúc này vốn không nên nói ra yêu cầu này, thế nhưng Phụ hoàng tâm niệm (trong lòng nhớ thương) hoàng huynh, thân thể Mẫu hậu lại yếu, ngày ngày nhắc tới, lúc này tại hạ mới mạo muội đến đây, nếu như Vương Gia đồng ý, Sở quốc và Đại Dung một lần nữa lập tình giao hảo, tự nhiên Đại Dung không cần lo lắng biên quan sẽ chiến loạn, như thế đám người Cung Tướng quân cũng không cần ngày ngày canh giữ ở biên quan, ngược lại là có thể trở lại sửa lại án xử sai làm phản, chuyện này nhất cử lưỡng tiện, nghĩ rằng Vương Gia cũng sẽ không cự tuyệt!" Khi tất cả mọi người đang vì Sở Nhị hoàng tử bất bình dùm, lời của hắn cũng chọc cho mọi người tức giận, lời này của Sở Nhị hoàng tử nói thật dễ nghe, ai cũng nghe rõ ràng chính là đang uy hiếp Tương Bình vương, như thế chuyện này Sở quốc tấn công Đại Dung, Đại Dung loạn trong giặc ngoài, hoàn toàn vô lực phản kháng, nhưng lời hắn nói lại là sự thật, hôm nay, cho dù mọi người tức giận hơn nữa, cũng không nói được nửa chữ không!
Tương Bình vương đè nén tức giận của mình, nhớ ngày đó Cung lão tướng quân còn trấn thủ thì Sở quốc như thế nào dám... phách lối như vậy, nhưng Hoàng huynh lại cứ đuổi một nhà bọn họ khỏi Kinh Thành, ngay cả Vận Ninh cũng từ thê xuống thiếp, nếu không phải có Nạp Lan Hiên, ông hoàn toàn không dám hy vọng xa vời Cung Tướng quân sẽ ra tay giúp bọn họ!
"Nếu như hôm nay Sở Nhị hoàng tử phải mang đi là Sở công chúa, Bổn vương cũng lấy làm một ân tình, nhưng Sở Thái tử làm tổn hại Đại Dung, lại dám mưu hại Thái hoàng Thái hậu của Đại Dung ta, chuyện này cho dù là Bổn vương có thể đồng ý, nhưng ngàn vạn con dân Đại Dung cũng đều sẽ không đồng ý đấy!" Tương Bình vương nắm quả đấm thật chặt, không ngờ đường đường Đại Dung hôm nay lại rơi vào tình cảnh bị Sở quốc bức bách, quả thực đáng thương!
"Vương Gia chớ vội, Phụ vương có lệnh, Hoàng tỷ nếu gả vào Đại Dung, chính là người của Đại Dung, sống hay chết, tự nhiên do Đại Dung làm chủ, dĩ nhiên, tại hạ cũng biết được Vương gia khó xử, hôm nay Vương Gia cũng không cần gấp gáp trả lời tại hạ, chờ sau khi Vương Gia suy nghĩ kỹ, trả lời tại hạ là được!" Sở Nhị hoàng tử cười một tiếng, nói uyển chuyển, nhưng lại làm cho người ta tìm không ra một tia không ổn, lại không có ngạo khí như Sở Thái tử, nhưng lại có thể uy hiếp Đại Dung, để nhân tài như vậy làm con tin ở Đại Dung, quả thực đáng tiếc!
Ngược lại Sở Nhị hoàng tử giống như không thấy như vậy, nét mặt luôn luôn tươi cười nhìn Tương Bình vương, "Hôm nay đến đây, còn mong Vương Gia có thể dàn xếp, để tại hạ gặp mặt Hoàng huynh, không biết có thỏa đáng không?" Sở Nhị hoàng tử khẽ ngửa đầu, tuy nói đang hỏi, nhưng cuối cùng đã lùi lại mà cầu việc khác, tự nhiên Tương Bình vương sẽ không cự tuyệt!
"Như thế cũng được, người đâu dẫn Sở Thái tử tới!" Tương Bình vương gật đầu một cái, thường có câu nói một đồng tiền áp đảo anh hùng, giờ phút này ông đã cảm nhận được rõ ràng, hôm nay trước mắt Đại Dung đang khó khăn, ông không thể không cúi đầu, lúc này ẩn nhẫn (âm thầm chịu đựng),cũng chỉ chờ đợi thắng lợi đến!
Nạp Lan Tĩnh khẽ cau mày, cảm giác có chỗ nào không ổn, tuy nhiên nghĩ không ra chỗ nào không đúng, cho đến khi thấy Bích Lâm ghé vào bên tai Nạp Lan Tĩnh, nụ cười trên mặt Nạp Lan Tĩnh cũng càng dày đặc!
Không lâu sau, Sở Thái tử bị mang tới đại điện, xiềng xích trên tay chân phát ra âm thanh thanh thúy, vốn nên dẫn Sở Nhị hoàng tử vào đại lao thăm, nhưng rốt cuộc Tương Bình vương không muốn Sở Nhị hoàng tử nhìn thấy quá nhiều đồ của Đại Dung, liền để người mang tới!
Dáng vẻ Sở Thái tử có chút nghèo túng, vết máu trên người đã khô, nhưng ánh mắt của y vẫn cuồng vọng như dĩ vãng!
"Gặp qua Hoàng huynh, gặp qua Thái tử điện hạ!" Người nước Sở thấy Sở Thái tử bị xiềng xích như vậy lên điện, trên mặt không khỏi tức giận mấy phần, mới vừa rồi Sở Nhị hoàng tử âm thầm uy hiếp Tương Bình vương, như vậy rõ ràng chính là bị Tương Bình vương hung hăng đáp trả, nếu không phải Sở Nhị hoàng tử áp chế bọn họ, bọn họ đã sớm lên tiếng làm khó dễ!
Sở Thái tử hừ lạnh một tiếng, coi như là đồng ý một tiếng, nhưng ánh mắt cũng không có nhìn Sở Nhị hoàng tử một cái, một đôi mắt cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm Tương Bình vương, một thân áo tù nhân, giống như vào giờ khắc này, hắn vẫn là Sở Thái tử cao cao tại thượng như cũ, "Đoàn rằng Phụ hoàng ta đã đưa tin tới, Bổn cung vẫn khuyên Đại Dung các ngươi mau mau thả Bổn cung ra, nếu không Bổn cung thề cả đời này, nhất định dốc hết binh lực Sở quốc cùng Đại Dung các ngươi quyết một trận tử chiến!" Sở Thái tử ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vài phần khinh thường!
Trong lòng mọi người run lên, binh lực cả nước, chuyện này nhất định Đại Dung không dám ứng chiến!
"Làm càn, hôm nay ngươi cũng chỉ là một tù nhân của Đại Dung, sao có thể để cho ngươi phách lối như vậy!" Tương Bình vương vỗ mạnh lên bàn trước mặt, lạnh lùng trách cứ ra tiếng!
Sở Thái tử luôn luôn quen phách lối, huống chi hôm nay sứ thần Sở quốc đã tới, tự nhiên hắn sẽ không nghi ngờ tình cảnh của mình, lại nói Tương Bình vương có thể tuyên hắn tới đây, trong lòng sợ rằng vẫn còn có chút e ngại Sở quốc, không muốn nháo lớn chuyện này, Sở Thái tử cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không có để Tương Bình vương ở trong mắt, " Các ngươi thế tất yếu phải thả Bổn cung, nhưng Bổn cung có một yêu cầu, chính là lấy nàng ta hiến cho Bổn cung, Bổn cung có nàng sau này nhất định sẽ không bước vào Đại Dung này nửa bước!" Sở Thái tử nói xong, chợt giơ tay lên, thẳng tắp chỉ vào Nạp Lan Tĩnh ngồi ở một bên, ánh mắt vốn giống như một loại rắn ác độc, hiện tại giống như càng thêm độc!
Thế nhưng Sở Thái tử nhiều lần thua ở trong tay Nạp Lan Tĩnh, hắn nghĩ muốn hành hạ Nạp Lan Tĩnh, tự nhiên mọi người cũng có thể nghĩ tới, những chuyện này Sở Nhị hoàng tử cũng sớm nghe nói, chẳng qua khi hắn theo ngón tay Sở Thái tử nhìn lại, trên mặt không khỏi trầm xuống, nhìn dung nhan Nạp Lan Tĩnh, gống như đã nhìn qua ở nơi nào, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi lóe ra bóng dáng một người, càng nhìn càng thấy giống, thêm nữa nhìn hai tỳ nữ sau lưng nàng, rõ ràng chính là hai người hầu kia!
Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, giống như hoàn toàn không có nhìn thấy Sở Thái tử đang chỉ tay, trong tay cầm ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một hớp, từ đầu chí cuối, hoàn toàn cũng không có để Sở Thái tử ở trong mắt!
"Làm càn, nữ nhi của Bổn vương, không đến lượt một tù nhân như ngươi ở chỗ này nói xằng nói bậy!" Ngược lại sắc mặt Nạp Lan Tĩnh như thường, nhưng sắc mặt Tương Bình vương tái xanh, ông không phải Hoàng huynh của ông, không làm được chuyện mọi việc lấy giang sơn làm trọng, nhất quyết sẽ không bởi vì giang sơn Đại Dung, mà đưa Nạp Lan Tĩnh ra ngoài chịu hết đau khổ!
Mặc dù đã sớm quen Tương Bình vương nhất định sẽ bảo vệ mình, nhưng trong mắt Nạp Lan Tĩnh vẫn xuất hiện một tia cảm kích, trước mặt lợi ích giang sơn , có thể được ông che chở như vậy, cũng chỉ có phụ thân thân sinh mới có thể làm được đến như vậy! Nạp Lan Tĩnh hơi ngẩng đầu, nhưng cùng Vận Ninh trao đổi một ánh mắt!
"Mong Vương Gia nghĩ lại!" Ngược lại các vị triều thần nghe lời Tương Bình vương nói, không khỏi lên tiếng khuyên lơn, quốc nạn trước mặt, chỉ có một nhẫn (không rõ là tàn nhẫn hay nhẫn nhịn nữa) mới có thể vượt qua, tuyệt đối không phải thời điểm làm anh hùng!
"Chư vị đại nhân!" Không nghe được âm thanh của Tương Bình vương, lại nghe được tiếng một nữ nhân tiếng trong trẻo vang lên, mọi người không khỏi ngẩng đầu, cũng thấy Vận Ninh nhàn nhạt cười một tiếng, yêu kiều đứng dậy, trong tay bưng ly rượu kia, khẽ lay động, Xuân Hương cùng Bích Lâm đi theo phía sau của nàng, cùng nhau đứng ở trước mặt Sở Thái tử!
"Bổn cung biết được, Sở Thái tử nhiều lần thua ở trong tay Tiêu Dao Vương phi, không có cam lòng, thế nhưng Sở Thái tử tài nghệ không bằng người thì cũng thôi đi, còn làm chuyện cẩu thả như vậy, rõ ràng chính là hạng trộm cắp, khiến người trong thiên hạ nhạo báng, Sở Hoàng anh minh, nghĩ đến cũng sẽ không vì sở thái tử, mà chịu hết người đời giễu cợt!" Vận Ninh nói xong, trên mặt thủy chung mang nét cười!
Sắc mặt Sở Thái tử chợt trầm xuống, có người bị nói trúng tim đen mà tức giận, hắn nghĩ trước hết phải hung hăng dạy dỗ nữ nhân này, nhưng hắn bị khóa tỳ bà xích, bên cạnh lại có thị vệ áp chế, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Vận Ninh, "Ngươi là thứ gì, cũng muốn cùng Bổn cung nói chuyện?"
Giọng điệu Sở Thái tử rất kém cỏi, nhưng nụ cười trên mặt Vận Ninh cũng càng đậm, đột nhiên Vận Ninh chợt giơ một tay lên, rượu trong tay kia toàn bộ vẩy vào trên mặt Sở Thái tử, ly rượu rất nhỏ, rượu kia cũng không phải rất nhiều, tí tách, rất nhanh đã hết sạch sẽ, thế nhưng phần vũ nhục này Sở Thái tử chưa từng gặp phải, sắc mặt của hắn trong nháy mắt xanh mét! Ngay cả các vị triều thần cũng không khỏi sợ ngây người, Hiền phi này cũng quá mức lớn mật đi!
"Bổn cung là Hiền phi nương nương của Đại Dung, nói chuyện cùng tù nhân là ngươi, suy cho cùng là bôi nhọ thân phận của mình!" Vận Ninh cười một tiếng, không nhìn Sở Thái tử nhếch nhác, ưu nhã xoay người, để lại cho Sở Thái tử một bóng lưng!
"Ngươi!" Sở Thái tử chợt loạng choạng, sĩ khả sát bất khả nhục*, mối thù này hắn nhất định phải báo, nhưng thị vệ lại giữ chặt, hắn hoàn toàn không có biện pháp động vào Vận Ninh chút nào! *sĩ khả sát bất khả nhục: tráng sĩ có thể chết nhưng k thể bị làm nhục
Đại Dung đánh loạn, Kiếm Thiếu Niệm liền sắp trở về rồi, chờ Kiếm Thiếu Niệm trở lại liền đã đến ta viết kết cục thời điểm, bất tri bất giác, dòng chính nữ đã chuẩn bị kết thúc rồi !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.