Chương trước
Chương sau
Vận Ninh lạnh lùng nhìn Kiếm Thiếu Phong, độc phụ sao, nàng nhàn nhạt cười, có lẽ vậy, có lẽ nàng thật sự là một độc phụ, thân thể Kiếm Thiếu Phong không ngừng giãy giụa, đó là một loại đau khổ tuyệt vọng, nhưng cố tình hành hạ hắn so với chết còn khó chịu hơn!
Nhưng Vận Ninh liều mạng ôm Kiếm Thiếu Phong vào trong ngực, cuối cùng nước mắt theo gương mặt chảy xuống, dần dần, Kiếm Thiếu Phong không có động tĩnh, trừ này hai mắt mở to, có lẽ còn cho rằng hắn đang ngủ!
Nạp Lan Tĩnh đứng ở một bên không biết nên nói cái gì cho phải, Kiếm Thiếu Phong chết, nàng rất muốn lớn tiếng nói như vậy là đáng đời, nhưng nhìn Vận Ninh khổ sở như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn còn rất đau lòng, thù bắt đầu từ bây giờ đã báo, người đáng chết đều chết hết, nhưng tại sao, người sống vẫn khổ sở như vậy!
Ô ô, cuối cùng Vận Ninh khóc ra thành tiếng, giống như là muốn đem những đè nén khổ sở ở trong lòng nhiều năm qua đều khóc lên, Nạp Lan Tĩnh chỉ thở dài một cái, khóc lên có lẽ đối với thân thể Vận Ninh là tốt nhất, dần dần, chỉ còn lại âm thanh nức nở, nét mặt Vận Ninh cũng buông lỏng đi rất nhiều!
"Thái hoàng Thái hậu nương nương giá lâm!" Âm thanh của thái giám khiến các nàng lấy lại tinh thần, Vận Ninh lau nước mắt sạch sẽ, có lẽ đời này cũng chỉ có lần này có thể khóc sảng khoái, nàng nhẹ nhàng đặt Kiếm Thiếu Phong nằm thẳng trên giường, tay vuốt mắt cho hắn, ánh mắt kia nhắm lại, giống như hắn vẫn đang an nhiên ngủ!
"Gặp qua Thái hoàng Thái hậu nương nương!" Vận Ninh đứng dậy, cùng Nạp Lan Tĩnh đứng chung một chỗ, hơi khẽ nhún người hành lễ!
"Miễn lễ!" Thái hoàng Thái hậu khoát tay áo, hình như cũng không có nhìn bọn họ một cái, chỉ đi thẳng tới bên giường Kiếm Thiếu Phong nằm, trên mặt mang theo vài phần ân cần, Nạp Lan Tĩnh không khỏi liếc nhìn Đồng Quý phi đi theo bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, có lẽ nàng đi gọi cứu binh!
"Hoàng đế như thế nào?" Thái hoàng Thái hậu trừng mắt lên, tay không tự giác đặt lên trán Kiếm Thiếu Phong, nhiệt độ lạnh lẽo này, nhưng khiến cho lòng Thái hoàng Thái hậu hốt hoảng!
"Bẩm Thái hoàng Thái hậu nương nương, Hoàng thượng mới vừa ống thuốc, vừa nằm nghỉ!" Sắc mặt Vận Ninh như thường, nhìn không ra có bất kỳ chỗ nào không ổn!
"Hả?" Thái hoàng Thái hậu nhíu mày, cảm giác có chỗ không đúng, thế nhưng khi Đồng Quý phi đi qua, cũng nói thân thể Kiếm Thiếu Phong khó chịu, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là ánh mắt của bà nghiêng mắt nhìn xuống mảnh vụn của chén thuốc rơi ở dưới đất, mắt không khỏi híp một cái, trên đó còn đọng lại chất lỏng màu trắng bạc, giống như đang báo cho Thái hoàng Thái hậu cái gì!
"Đi mời Thái y tới đây nhìn một chút!" Thái hoàng Thái hậu nhíu mày thật chặt, tay cầm tay Kiếm Thiếu Phong, cũng đều lạnh lẽo, ngón tay của bà run rẩy, thử đặt lên cổ tay của hắn, nhưng mà lại cái gì cũng không cảm thấy!
Rất nhanh Thái y liền đi tới rồi, hắn quỳ trên mặt đất, đôi tay nhận lấy cổ tay Kiếm Thiếu Phong, sắc mặt khẽ biến thành ngưng tụ, cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa nhìn thẳng thánh nhan, vội vàng đứng dậy, cẩn thận nhìn trên mặt Kiếm Thiếu Phong!
Hồi lâu, hắn chợt ngã nhào trên đất, trên mặt lộ ra nồng đậm sợ hãi, "Xảy ra chuyện gì?" Thái hoàng Thái hậu không vui quát một tiếng, thấy Thái y chỉ nhìn, lại còn ném tay Kiếm Thiếu Phong ở bên ngoài, không khỏi đỡ cánh tay của hắn, đặt ở trong chăn!
Bị Thái hoàng Thái hậu thét mắng một tiếng, Thái y kia dường như mới bớt giật mình, chợt quỳ trên mặt đất, nhưng vội khấu đầu, "Thái hoàng Thái hậu tha mạng, Thái hoàng Thái hậu tha mạng!"
Thái hoàng Thái hậu lôi kéo chăn tay, không khỏi run một cái, nhưng bà vẫn trầm mặt, "Nói xem đến tột cùng là chuyện gì, nếu không Ai gia chắc chắn làm cho ngươi chu di cửu tộc!" Thái hoàng Thái hậu quát một tiếng, rõ ràng trong lòng đã có đáp án, nhưng cuối cùng vẫn không thể tin được, trong một ngày này suy cho cùng bà cũng chịu không nổi nếu hai người thân thật sự rời đi!
"Bẩm Thái hoàng Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng thượng người băng hà, người, người là đang sống bị người đổ thủy ngân!" Thái y càng nói thân thể càng run lợi hại, sau khi nói xong câu sau, hắn thế nhưng thẳng tắp té xuống đất, giống như bị hù chết rồi!
"Cái gì?" Thái hoàng Thái hậu không nhịn được đứng dậy, bờ môi run rẩy mãnh liệt, bà có thể nghĩ đến Kiếm Thiếu Phong bị người hại chết, có lẽ trúng độc, nhưng cuối cùng không có nghĩ qua lại bị người đổ thủy ngân, đường đường Hoàng đế Đại Dung lại bị đổ thủy ngân, mắt Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng quét qua trên mặt Nạp Lan Tĩnh cùng Vận Ninh, sát ý trong mắt kia cũng không che giấu chút nào!
"Hoa ma ma mang các nàng lui ra!" Thái hoàng Thái hậu không hổ là lão nhân trong hậu cung, cho dù là trải qua biến cố này, bà vẫn có thể gắng giữ tỉnh táo, bà hít mạnh thở ra một hơi, để cho giọng nói của mình nghe vững vàng rất nhiều!
Hoa ma ma đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau trong phòng này chỉ còn lại mấy vị chủ tử, "Người nào?" Giọng nói Thái hoàng Thái hậu cực kỳ vững vàng, nhưng lại lạnh lẽo nhìn họ, Nạp Lan Tĩnh cùng Vận Ninh chỉ đứng ở một bên đều không lên tiếng!
"Người nào, Ai gia hỏi các ngươi là ai làm?" Đột nhiên Thái hoàng Thái hậu giống như nổi điên, giọng nói rất lớn, trong mắt cũng lóe lên chút lệ tính, cho dù Kiếm Thiếu Phong rốt cuộc làm sai cái gì, cho dù thân mẫu của hắn là ai, hắn vẫn là Hoàng tôn của Thái hoàng Thái hậu, nói không đau lòng tất nhiên là giả!
"Ta!" Vận Ninh hơi đi về phía trước một bước, trước mặt Thái hoàng Thái hậu giận dữ, trên mặt lại tỉnh táo không có một tia biến hóa!
Bốp! Chợt Thái hoàng Thái hậu vung tay lên mạnh mẽ tát Vận Ninh một cái, mang theo hận ý vô tận, "Ban đầu, Ai gia cũng không nên lưu ngươi!"
"Biểu tỷ!" Nhìn thân thể run lên, Nạp Lan Tĩnh vội vàng đỡ, mặc dù Thái hoàng Thái hậu già rồi, thế nhưng một cái tát này cũng là dùng toàn lực đánh, gò má của Vận Ninh lập tức sưng lên, Vận Ninh lắc đầu một cái, để Nạp Lan Tĩnh yên tâm, nhưng ánh mắt đặt ở trên mặt Thái hoàng Thái hậu, cười lạnh một tiếng!
"Đúng vậy, ngươi không nên lưu ta, từ lúc ta bắt đầu tiến cung, cũng không nên lưu ta, từ nhỏ người đời đều cho rằng lọt vào mắt Thái hoàng Thái hậu, vô cùng vinh sủng, nhưng trong lòng ngươi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, ngươi chẳng qua là bồi dưỡng con cờ của ngươi, làm tốt ngươi sử dụng, ngươi để cho ta từ nhỏ nhìn quen hậu cung lục đục đấu đá, tàn nhẫn nơi hậu cung, đây tất cả cũng là vì chính ngươi, hôm nay Kiếm Thiếu Phong chết rồi, cũng do ngươi làm hại, đừng nói với ta ngươi không biết Kiếm Thiếu Phong muốn xuống tay với Nghi nhi, nhưng ngươi chỉ mắt lạnh nhìn, ngươi sợ chúng ta liên thủ, ngươi chỉ vì quyền lợi của ngươi, lợi dụng mọi người!" Trên mặt Vận Ninh giống như có một tia điên cuồng, nàng yêu Kiếm Thiếu Phong, không lúc nào không yêu, so hiện tại càng làm cho người ta nhìn rõ ràng, nhưng nàng lại không thể không kết thúc tính mạng của Kiếm Thiếu Phong, dùng thủ đoạn cực đoan như vậy!
Thái hoàng Thái hậu híp mắt, cũng không có chút phiền muộn nào vì bị nói trúng tim đen, bà nhìn Hoa ma ma từ bên ngoài đi vào, không khỏi nói một tiếng, "Dẫn Hiền phi xuống!"
"Khoan đã, chuyện này nếu như làm to chuyện, tổn thương chỉ có căn cơ của Đại Dung, Bổn vương phi nghĩ Thái hoàng Thái hậu cũng không nguyện ý nhìn một màn này!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi ngăn ở trước mặt Vận Ninh, mới vừa rồi Hoa ma ma mang người đi ra ngoài, sợ là đi diệt khẩu, bây giờ, tuyệt đối không thể để bất kỳ người nào biết Kiếm Thiếu Phong đã băng hà!
"Càn rỡ, Ai gia xử trí một phi tử, như thế nào còn đến phiên ngươi ở nơi này quơ tay múa chân!" Thái hoàng Thái hậu chợt mở to hai mắt, cho dù bị Vận Ninh giận dữ mắng mỏ, bà cũng không có phản ứng quá kích động như vậy, bà lạnh lùng nhìn Nạp Lan Tĩnh, nhưng mang theo nồng nặc hận ý, giống như tất cả mọi chuyện đều do Nạp Lan Tĩnh gây lên !
Tới cùng bọn họ vẫn là xé rách mặt nạ, Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, hơi ngẩng đầu, không sợ hãi chút nào nhìn Thái Hoàng thái hậu, "Tôn quý Thái hoàng Thái hậu nương nương, cho dù ngài có nguyện ý hay không, không để ý Bổn vương phi, Bổn vương phi nói ngươi đều phải chịu, ngươi nên nhớ, binh phù của Đại Dung này nằm ở trong tay Bổn vương phi, hiện nay canh giữ ở biên quan Đại Dung chính là người của Cung gia, hôm nay trông coi triều chính là phụ vương của Bổn vương phi!" Ánh mắt Nạp Lan Tĩnh chợt biến đổi, hơi nâng tay, "Giang sơn Đại Dung này, tới cùng của Kiếm gia hay không, cũng không đến lượt ngươi có thể định đoạt đấy!"
** Đoạn này xé rách mặt nạ nên Yêu để xưng hô ta - ngươi
Thái hoàng Thái hậu không khỏi lui một bước, Nạp Lan Tĩnh nói bà không thể không thừa nhận, trong lòng Thái hoàng Thái hậu cũng phiền não, có lẽ ban đầu nên diệt trừ là Kiếm Thiếu Niệm!
"Cô tổ mẫu, ngài nên vì Hoàng thượng báo thù, Hoàng thượng chính là bị họ hại chết!" Đồng Quý phi nhìn Thái hoàng Thái hậu hình như cũng không có cách nào bắt các nàng, trong lòng rất nóng nảy, nhưng lại chỉ có thể nhắc nhở Thái Hoàng thái hậu, không có người bên cạnh có thể dựa vào! Đồng Quý phi nhìn Kiếm Thiếu Phong trên giường, mới vừa rồi còn sống, không ngờ liền rời đi như vậy, hắn nói không liền không còn nữa, nhìn hắn an tĩnh nằm tại đây, giống như là đang ngủ, tới cùng rất khó tưởng tượng hắn bị khổ sở như thế nào, Đồng Quý phi nghĩ tới, nước mắt càng thêm không ngừng được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.