Chương trước
Chương sau
"Ừm!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu, hình như đối với cái kết quả này một chút cũng không có kinh ngạc, "Đoán rằng không quá mấy ngày, những ám vệ này sợ rằng cũng bị đổi toàn bộ!" Nạp Lan Tĩnh thuận miệng nói một câu, trên mặt không có thay đổi gì!
"Tiểu thư, người đã sớm biết rồi?" Thu Nguyệt hơi nhíu mày, rốt cuộc có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, không trách được mấy ngày trước, Nạp Lan Tĩnh cũng không muốn trở về, hóa ra đã sớm biết trong nhóm ám vệ có không ít mật thám, không trách được Vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu Thúy cũng có thể chống đỡ, thì ra bên trong đã sớm ẩn giấu người bên cạnh, sợ là cố ý phải đợi Nạp Lan Tĩnh trở về phủ!
Thu Nguyệt càng nghĩ càng khẩn trương, vốn nhón ám vệ này đều do nàng trông coi, đương nhiên Lưu Thúy không biết, nhiều ngày như vậy có thể sống cũng không dễ, "Tiểu thư, nếu ngài biết, vì sao người còn trả trở về!" Thu Nguyệt có chút gấp gáp, mục đích của những người này đã rất rõ ràng, Nạp Lan Tĩnh không có công phu, lúc này về không thể nghi ngờ chính là chịu chết!
"Không trở lại, bọn họ làm sao có thể an tâm?" Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt cười một tiếng, giống như hoàn toàn không lo lắng tình cảnh của mình, ngược lại Thu Nguyệt gấp gáp đối lập với Nạp Lan Tĩnh!
"Đi đổi hương đi, nếu không đến ngày mai chúng ta cũng không thể tỉnh lại nữa!" Nạp Lan Tĩnh trêu chọc nói một tiếng, nhưng khiến tâm của Thu Nguyệt lại nhảy lên, nghe Nạp Lan Tĩnh nói như vậy hương này nhất định đã bị người động tay chân, Thu Nguyệt càng nghĩ càng sợ, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại cứ nói một không hai, hoàn toàn không thể thay đổi chủ ý!
Thời điểm đến bữa tối, người phía dưới bẩm báo là Nạp Lan Hiên đã tới, lòng Thu Nguyệt rốt cuộc có chút vui mừng, có lẽ hôm nay Nạp Lan Tĩnh rời đi gấp, Nạp Lan Hiên đã đoán được cái gì, xem chừng muốn đón Nạp Lan Tĩnh trở về Nạp Lan phủ đi!
"Ca ca, sao trễ như vậy lại tới đây?" Thấy Nạp Lan Hiên đi tới, Nạp Lan Tĩnh chỉ cười cười, còn cho người cố ý thêm một bộ bát đũa, ý tứ muốn lưu Nạp Lan Hiên lại dùng bữa!
"Tĩnh nhi, theo ta trở về phủ đi!" Nạp Lan Hiên không vui cau mày, hôm nay sau khi trở về nghe Vũ nhi nói như vậy, hắn không khỏi thầm mắng Nạp Lan Tĩnh liều lĩnh, hắn biết vì sao Nạp Lan Tĩnh làm như vậy, nhưng hắn ích kỷ, giang sơn Đại Dung thì như thế nào, người khác sống chết thì cùng mình có quan hệ gì đâu, muội muội của mình mới là quý báo nhất!
"Ca ca, muội biết rõ huynh lo lắng cái gì, nhưng huynh phải biết, nếu Đại Dung xảy ra chuyện, thiên hạ cũng không còn chỗ an toàn nữa, ca ca, muội biết rõ huynh lo lắng cho muội, nhưng cũng xin huynh tin tưởng muội...muội chưa bao giờ làm chuyện hại đến chính mình, nếu huynh thật sự yêu thương muội, thì giúp muội chăm sóc tẩu tẩu thật tốt là được!" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Nạp Lan Hiên!
"Không được, nàng ta cũng sẽ bảo vệ, muội muội của ta ta cũng sẽ không buông tha!" Nạp Lan Hiên nói xong liền tiến lên mấy bước, muốn lôi kéo Nạp Lan Tĩnh rời đi!
"Ca ca, cần gì phải như vậy chứ, trong lòng huynh so với muội còn rõ ràng hơn, đừng để muội tức giận!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnh mang nét cười, nếu từ bên ngoài nhìn vào, còn tưởng hai huynh muội này đang cười đùa thôi, Nạp Lan Tĩnh hơi rũ mắt xuống, ngan châm trong tay áo bay ra, mạnh mẽ đâm vào trên tay Nạp Lan Hiên, Nạp Lan Hiên bị đau không khỏi buông lỏng tay ra!
"Tĩnh nhi?" Nạp Lan Hiên dường như có chút không dám tin nhìn Nạp Lan Tĩnh, ngay cả trên tay truyền tới đau đớn cũng bất chấp!
"Thu Nguyệt đưa ca ca trở về!" Nạp Lan Tĩnh trầm giọng, khẽ quay đầu đi, chính là không muốn cùng Nạp Lan Hiên nhiều lời!
Nạp Lan Hiên nhìn dáng vẻ này của Nạp Lan Tĩnh, cũng biết được hôm nay có dây dưa thêm Nạp Lan Tĩnh nhất định không rời đi, chỉ đành phải một người thở dài một cái!
Thu Nguyệt đưa Nạp Lan Hiên ra ngoài, lúc tiến vào nhìn Nạp Lan Tĩnh cũng im lặng, tự nhiên dùng bữa, bên cạnh vẫn không có một người đứng phục vụ, "Tiểu thư, người sao phải khổ như thế chứ?" Thu Nguyệt thở dài một cái, nhưng trong lòng nàng mơ hồ phỏng đoán, Nạp Lan Tĩnh tốn sức muốn bảo vệ giang sơn Đại Dung như vậy, có lẽ bởi vì hắn!
"Không làm như vậy thì như thế nào, nếu tiến vào, cũng đừng mơ tưởng dễ dàng rời đi như vậy, nếu như ta thật sự theo ca ca rời đi, sợ rằng ngay cả ca ca cũng đừng mơ tưởng xuất phủ an toàn!" Giọng nói Nạp Lan Tĩnh rất nhẹ, cũng làm cho người nghe không nghe ra vui giận trong lời nói!
Khi ban đêm đến, Nạp Lan Tĩnh vốn không có thói quen để cho người gác đêm, nhưng cuối cùng Thu Nguyệt không yên tâm, canh giữ ở cạnh giường Nạp Lan Tĩnh, đêm càng sâu, bởi vì Nạp Lan Tĩnh ở dưới vách núi năm năm, nhĩ lực rất tốt, ban đêm bên ngoài truyền đến tiếng gầm nhẹ, tiếng kêu gào, tiếng đánh nhau, cũng không có tránh khỏi tai Nạp Lan Tĩnh!
Thu Nguyệt là người tập võ, tự nhiên cũng nghe rõ ràng, nếu không phải bị Nạp Lan Tĩnh lôi kéo, nàng đã sớm xông ra ngoài, lòng của nàng căng chặt, loại cảm giác này rất khó chịu, biết rõ có người ở bên ngoài giết hại người của mình, nhưng lại không có năng lực phản kháng! Nạp Lan Tĩnh không để cho nàng động, rốt cuộc là vì an toàn của Thu Nguyệt, những người đó cực kỳ hung tàn, nếu Thu Nguyệt đi qua đó, cũng chỉ chịu chết thôi!
Đêm rốt cuộc đã khôi phục lại yên tĩnh trong dĩ vãng, nhưng tim của các nàng cũng rất căng thẳng, giống như đêm này cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
Rốt cuộc chờ đến trời sáng, Nạp Lan Tĩnh cùng Thu Nguyệt tỉnh lại, bên ngoài thời tiết một mảnh đẹp trời, nhưng dưới mắt bọn họ là một mảnh bầm đen, là do đêm qua ngủ không được ngon giấc!
"Tiểu thư đã tỉnh?" Lưu Thúy sợ Nạp Lan Tĩnh không thích ứng, mặc dù chủ yếu bây giờ nàng trông coi cả Vương phủ, nhưng sớm hôm nay vẫn tự mình bưng nưới tới, phục vụ Nạp Lan Tĩnh rửa mặt, "Dưới mắt tiểu thư cùng Thu Nguyệt đều một mảnh bầm đen, chẳng lẽ đêm qua ngủ không được ngon giấc?" Lưu Thúy vừa nói, vừa đem khăn đã vắt nước giao cho Nạp Lan Tĩnh!
"Có lẽ rất lâu không có trở lại, có chút không quen giường!" Nạp Lan Tĩnh thuận miệng đáp một tiếng, tiện thể rửa mặt sạch sẽ, liền ngồi ở trước gương đồng, để Lưu Thúy vấn tóc cho nàng!
"Lưu Thúy, đêm qua ngươi có nghe thấy cái gì không?" Vẻ mặt Thu Nguyệt âm trầm, rốt cuộc vẫn nhịn không được, thuận miệng hỏi một tiếng!
Nghe được câu hỏi của Thu Nguyệt, tay Lưu Thúy không tự chủ run một cái, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định cười nhẹ một tiếng, "Hôm qua có lẽ bởi vì tiểu thư trở về phủ, ngược lại trong lòng thấy an tâm không ít, khó khi được ngủ ngon giấc!" Lưu Thúy giống như nghe không hiểu ý tứ của Thu Nguyệt, tự nhiên trả lời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.