"A!" Liễm Nghiêu kêu thảm thiết như có thể dọa cú mèo trên cây, tuy nhiên nó lại khiến bầy sói càng ngày càng dũng mãnh, Liễm Nghiêu chợt lôi kéo thân thể, hắn có thể cảm nhận được chân của mình ở trong miệng sói, bây giờ một chân hắn bị Nạp Lan Hiên bắn bị thương, một lại nằm trong miệng sói! Liễm Nghiêu cong thân thể, hướng một bên lăn đi, mượn tay che trước người, chỉ cần có sói nhào tới, hắn liền dùng đao độc đâm bọn chúng, từng con sói một ngã xuống, lại từng con vọt tới, Liễm Nghiêu đột nhiên cảm thấy, khắp nơi đều là sói, vĩnh viễn không có dừng! Nhìn không ít con sói bị thương, nhưng lại không cách nào khiến bầy sói khiếp đảm, ngược lại lan tỏa dũng khí cho bọn chúng, nhưng Liễm Nghiêu bị thương rất nặng, mặt của hắn càng tái nhợt, hắn thậm chí cảm nhận được, đó không phải là máu tươi chảy đi, mà là sinh mạng đang chậm rãi trôi qua, động tác của hắn có chút chậm lại, nhưng lục quang kia càng dày đặc! Liễm Nghiêu đột nhiên cắn răng, nếu như hôm nay nhất định phải chết, như vậy cũng muốn liều mạng đánh một trận tử chiến, hắn chợt đứng dậy, dùng hết sức, chủy thủ độc trong tay vung lên không có chương pháp gì, tuy nhiên chính xác trừ từng con sói lao đến, nhìn thi thể đầy đất, bầy sói cuối cùng xuất hiện vài tia chững lại. Liễm Nghiêu tựa vào đại thụ nặng nề thở dốc, lỗ tai của hắn có chút ù ù, không nghe thấy gì, mắt chậm rãi nghĩ nhắm lại, vết thương tựa như không còn cảm giác, tất cả dường như muốn kết thúc, hắn chợt lắc đầu, không, hắn không cam lòng chết đi như vậy! Liễm Nghiêu thở dốc, trong nháy mắt, những con sói khôi phục lại bản tính hung tàn, Liễm Nghiêu có thể cảm nhận được sát khí trong mắt của bọn chúng, giờ phút này hắn biết chắc hắn không thể liều mạng, hắn nhanh lên, muốn dùng khinh công nhảy lên cao! Nhưng bầy sói không cho phép hắn có cơ hội phi lên, lui về sau một bước rồi cũng nhảy tới, vững vàng cắn sau lưng của Liễm Nghiêu, Liễm Nghiêu hoàn toàn dựa vào phản ứng của mình, tay chợt hướng về sau, toàn bộ chủy thủ cắm vào cổ sói, sói kêu rên một tiếng, không thể không buông ra, Liễm Nghiêu nhảy lên, đạp đầu sói, khẽ dùng lực, vọt lên trên nhánh cây! Mạng của Liễm Nghiêu coi như được giữ lại, con sói này coi như là cứu mạng của hắn, bằng không chờ toàn bộ sói nhào lên, mạng hắn sao có thể giữ, những con sói phía dưới vây quanh đại thụ, phát ra tiếng gầm nhẹ, không ngừng đi lòng vòng, tựa hồ đang nghĩ nên làm như thế nào để Liễm Nghiêu xuống, có mấy con sói chợt đánh tới cái cây, may mắn là cây này cực kì vững chắc, Liễm Nghiêu ở trên không cảm thấy không có động tính! Hắn tìm một nhánh cây to vừa phải ở trên, sau lưng cùng trên chân đều đau rát, hắn tựa hồ cảm giác máu cả người đã chảy khô, nhưng nhìn bầy sói nổi điên phía dưới, trong lòng của hắn cảm thấy không đúng, từ khi đến Hầu phủ, hắn không cảm nhận được Nạp Lan Hiên, sợ có chút không ổn thỏa, mà bầy sói, hắn không tin có thể trùng hợp như thế, mới vừa nghỉ ngơi một lát, liền dẫn tới nhiều như vậy, hơn nữa sói lại cực kỳ thông minh, nhiều sói chết ở trên tay mình như vậy, bọn chúng nên có chút sợ, nhưng bây giờ bọn sói giống như có một sức mạnh mãnh liệt, muốn mặc kệ tất cả để diệt trừ hắn! Đáng ghét! Liễm Nghiêu không nhịn được mắng, có lẽ đây cũng là kế sách của Nạp Lan Hiên, hắn cố ý để mình đi, bởi vì hắn biết rõ, cho dù mình rời đi, cũng không thể bình an, đáng tiếc Liễm Nghiêu biết quá chậm, hắn bây giờ nói khó nghe, chính là chờ chết ở đây! Ánh mắt hắn hơi híp, hắn đang cố gắng tỉnh táo, bởi vì hắn rõ ràng, một khi ngủ, sợ rằng không thể tỉnh lại, ánh mắt của Liễm Nghiêu nhìn xa xăm, đột nhiên, hắn nhìn nơi xa một mảng lửa rực, khói dầy đặc, trong lòng Liễm Nghiêu lúc đầu không để ý, đột nhiên, hắn chợt phản ứng, hướng kia không phải chính là Đức Thuận vương phủ sao, Liễm Nghiêu chợt chụp nhánh cây, hắn thật sự bị người tính kế rồi, còn tính toán hoàn hảo như vậy! Sáng sớm, bầy sói từ từ tản đi, Liễm Nghiêu nằm trên cây đã không còn bất cứ động tĩnh gì, bên này, bên trong Từ Ninh cung Hoa ma ma đang chải tóc cho Thái Hoàng thái hậu, Thái Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính, mỗi ngày đều chuẩn bị vào triều từ rất sớm! "Thỉnh an Thái Hoàng thái hậu!" Ánh nến bên trong Từ Ninh cung sáng rực, Thái Hoàng thái hậu mặc triều phục, một thân trang trọng, hộ giáp cũng có vẻ cao quý, công công phía dưới cúi thấp đầu, chắp tay trong tay! "Nói!" Thái Hoàng thái hậu nhìn gương đồng, tay nghề của Hoa ma ma cực tốt, hầu hạ nhiều năm như vậy, cũng đã quen thuộc, trong mắt không chịu được người khác nhúng tay vào! Công công đáp một tiếng, lưng khom, đầu rủ xuống vô cùng thấp, nhanh chóng đi tới trước mặt Thái Hoàng thái hậu, đôi tay dâng đồ lên, Thái Hoàng thái hậu liếc qua, ngón tay nhẹ nhàng cầm lên, đây là người bên ngoài truyền tới! Mắt Thái Hoàng thái hậu hơi híp, cung nhân nhanh chóng đưa ánh nến lại gần, từng chữ rõ ràng hiện ra trong mắt Thái Hoàng thái hậu, Liễm Thượng Thư đêm khuya xông vào Hầu phủ, bị thương rời đi, Nạp Lan Hiên nửa đêm phóng hỏa hành hung, đốt Đức Thuận vương phủ! Thái Hoàng thái hậu đọc xong, tay nắm thật chặt, phong thư báo tin, hồi lâu bà ở đặt trên ánh nên, mắt nhìn chằm chằm, cho đến toàn bộ hóa thành tro bụi! Trong mắt Thái Hoàng thái hậu mang theo vài phần tàn ác, Liễm Nghiêu xông vào Hầu phủ, có quan hệ gì với Đức Thuận vương phủ, bà gõ lên mặt bàn, hộ giáp chạm vào gỗ đàn hương thượng hạng, phát ra âm thanh trầm muộn, Liễm Nghiêu, Liễm Nghiêu, Thái Hoàng thái hậu hơi giương mắt, trong lòng hình như có linh quang hiện ra, "Đi điều tra một chút Thế tử Đức Thuận vương mất sớm tên là gì?" Thái Hoàng thái hậu phất tay áo, công công ứng tiếng liền lui xuống! Mà trong lúc đó, tay Hoa ma ma vẫn không dừng lại, lược bí vững vàng trong tay, Thái Hoàng thái hậu nhìn đầu mình trong gương đồng, bà không khỏi lấy tay xẹt qua tóc mai hai bên, "Ai gia già rồi!" Thái Hoàng thái hậu không khỏi thở dài, nhìn tóc mai hai bên đã bạc, không thừa nhận già cũng khó! "Nương nương nói gì vậy, cuộc sống ngài về sau còn dài, không già chút nào!" Hoa ma ma dùng lược bí chải tóc mái cho Thái Hoàng thái hậu, những năm này bà vẫn hầu hạ Thái Hoàng thái hậu, trong lòng dĩ nhiên biết Thái Hoàng thái hậu đã chịu khổ, nhìn tóc trắng, ở nơi này hơn mấy năm cũng hao khí quá nhiều tâm tư! Thái Hoàng thái hậu cười một tiếng, trở về lúc còn trẻ, cũng là Hoa ma ma chải tóc mai cho bà, "Còn nhớ rõ Thánh hoàng đế còn khen ai gia, lúc này ai gia già rồi, những chuyện tình này cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng!" Thái Hoàng thái hậu thở dài một cái, suy nghĩ về trước kia, bà cũng từng biết cái gì gọi là hạnh phúc, đã từng dùng thủ đoạn, nhưng khi đó còn có hắn ở đây, giống như sức mạnh tinh thần, nhưng bây giờ, con trai của mình mất rồi, hoàng tôn không tỉnh ngộ, Đại Dung to như vậy, trong trách nặng nề lại rơi trên vai bà! "Nương nương cũng nên thoải mái, Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử đều thông minh, ba tuổi đã có thể nhìn thấu một người, nô tỳ ngu kiến, hai vị hoàng tử đều là nhân tài khó kiếm!" Hoa ma ma cười một tiếng, giọng nói cực kỳ chậm chạp! "Thông tuệ thì như thế nào?" Đột nhiên Thái Hoàng thái hậu lạnh giọng, "Ai gia vẫn không yên lòng Vận Ninh, một Cung thị quyền lợi ngập trời, đột nhiên bị hoàng nhi đoạt quyền, trong lòng sao lại không có chút phẫn hận, nếu để cho con trai của Vận Ninh đăng đại vị, giang sơn chẳng phải là muốn sửa thành họ Cung?" Thái Hoàng thái hậu có chút cá tức giận, giọng cũng hơi nâng lên, Vận Ninh rốt cuộc là bà nuôi lớn, nhưng bây giờ rõ ràng đối nghịch với bà, dù sao cũng bởi vì có chút ủng hộ, nếu là ngày sau nàng thật sự làm Thái hậu, chẳng phải sẽ đuổi lão thái bà này ra khỏi cung sao! "Về phần Mạnh Vi!" Thái Hoàng thái hậu khinh thường hừ một tiếng, "Hữu Tướng năm năm này không có động tĩnh gì lớn, nhưng tâm tư của hắn ai gia cũng nhìn ra, mà Mạnh Vi, nếu không phải nàng có quan hệ với tiện nhân kia, giữ nàng ở lại trong cung để làm gì, ai gia đã có thể giết nàng nghìn lần trăm lần, nếu không phải giữ nàng lại còn chỗ hữu dụng, ai gia lại có thể tha cho nàng đến bây giờ?" Thái Hoàng thái hậu càng nghĩ càng không vui, gương mặt đó, bà thật sự không muốn nhìn thấy nữa! Hoa ma ma đứng ở một bên cũng im lặng, bà có thể ở bên phục vụ Thái hậu nhiều năm như vậy, tự nhiên có quy củ của mình, Hoàng thái hậu có thể giận dữ mắng mỏ chủ tử trong cung, nhưng bà không thể, bà rốt cuộc chỉ là một nô tài, có chút chuyện này phải hiểu đúng mực, chỉ cần không sai quy củ, quyết sẽ không có chuyện gì xảy ra! Thái Hoàng thái hậu nói một lát mới bình tĩnh lại, chân mày không khỏi nhíu lại "Hôm nay binh phù vô cùng quan trọng, nhưng người phái đi nhiều lần không có kết quả, chẳng lẽ giang sơn Đaị Dung, thật sự bị hủy trong tay ai gia?" "Nương nương ngài đừng quá lo lắng!"Giọng Hoa ma ma rất ổn, làm cho người ta cực kì an tâm, bà nói xong, trong tay cài trâm hoa cuối cùng cho Thái Hoàng thái hậu, "Nương nương chớ vội, may mắn Dung nhi tiểu thư cũng mau vào cung, đến lúc đó có thể thay ngài phân ưu!" Bị Hoa ma ma nhắc tới, trên mặt Thái Hoàng thái hậu mới dãn ra một ít, "Chờ Dung nhi vào cung một thời gian, ngươi liền an bài một ít nam tử vào cung, nghĩ biện pháp để Dung nhi có thai!" Thái Hoàng thái hậu hơi híp mắt, tâm như đã quyết định cái gì! Hoa ma ma trong lòng cả kinh, ý tứ của Hoàng thái hậu chính là xáo trộn huyết mạch hoàng gia, sợ là ngày sau cũng sẽ để cho con của Lý Dung nhi lên ngôi, thiên hạ này, Hoa ma ma càng nghĩ càng sợ, nhưng rốt cuộc là lão nhân trong cung, trên mặt không có biến hóa, như thường ngày! Ở Hầu phủ, Nạp Lan Hiên lâm triều, Nạp Lan Tĩnh cùng Vũ Nhi ở Hầu phủ dùng đồ ăn sáng, rồi theo Vũ Nhi cùng nhau trở về Nạp Lan phủ, vì che giấu tai mắt vẫn là thay y phục nha hoàn! "Tẩu tẩu, hiện nay Vương phủ liệu có gì không ổn?" Đường đi cũng không ngắn, Nạp Lan Tĩnh cùng Vũ Nhi tán dóc vài câu, nàng rời Kinh Thành năm năm, đối với chuyện bên trong Tiêu Dao vương phủ cũng không hiểu rõ! "Ai, trong Vương phủ vẫn không cho người ta đi vào, vẫn luôn là Lưu Thúy xử lý, chỉ là bên ngoài quá nhiều người nhìn chằm chằm, nàng ít ra khỏi cửa, ngày thường đều ở trong phủ, cũng khó cho nàng!" Vũ Nhi nhẹ nhàng thở dài một cái, Nạp Lan Tĩnh vừa biến mất, nàng còn thường xuyên hỏi một chút, năm năm gặp mặt không nhiều lắm, chỉ là Lưu Thúy cũng có lòng, thường xuyên đưa tin, chuyện trong Vương phủ, hoặc là hỏi thăm tung tích Nạp Lan Tĩnh! Nạp Lan Tĩnh gật đầu, Lưu Thúy còn sống, hơn nữa còn làm chủ được Vương phủ, nghĩ đến ám vệ môn Tiêu Dao vương phủ hẳn còn trung thành! Đến Nạp Lan phủ, Nạp Lan Tĩnh nhìn không có biến hóa quá lớn, chỉ là nhìn tinh xảo hơn so với trước kia, Nạp Lan Tĩnh vốn định trêu chọc Nạp Lan Chí, chỉ là nha hoàn bẩm báo nói là giáo tập tiên sinh đã đợi được một lúc rồi, Nạp Lan Tĩnh không thể làm gì khác hơn là để cho đứa nhỏ rời đi! "Chí nhi thật sự rất thông minh!" Nhìn Nạp Lan Chí ngoan ngoãn đi theo nha hoàn rời đi, Nạp Lan Tĩnh không khỏi khen, nàng vẫn còn nhớ hoàng nhi của nàng rất nghịch ngợm, mỗi lần đều để Thái Phó chờ rất lâu mới qua, không như Nạp Lan chí nghe lời như vậy! "Ngươi vừa trở về còn không nhìn thấy Đại hoàng tử, nhìn tiểu đại nhân này, không thua Hiền phi nương nương chút nào, sau này lớn nên, cũng không biết hắn sẽ ra sao!" Vũ Nhi cười một tiếng, trên mặt tản ra từ ái chỉ có người làm mẹ mới có, trong lòng Nạp Lan Tĩnh không khỏi dâng lên mấy phần khổ sở, Chí nhi cũng lớn như vậy rồi, còn chưa từng gặp mặt Đại hoàng tử, lại như mình, nàng thở dài một cái, rồi lại sợ Vũ Nhi phát hiện, nhanh nhìn hướng khác! May là lúc này Nạp Lan Hiên trở lại, Vũ Nhi nhanh đứng dậy, "Hôm nay sao trở về muộn như vậy?" Vũ Nhi nói xong, nhanh sai người ta bưng chút điểm tâm tới, chớ để Nạp Lan Hiên bụng không! "Cũng không có đại sự gì, Thái Hoàng thái hậu nói hôm qua mơ thấy ác mộng, nói trong mộng ánh lửa ngút trời, từ trong lửa hiện ra một mặt người quỷ, tay cầm kiếm, bảo là muốn giết hết người trong thiên hạ, rất không may mắn, hôm nay sớm lại tra ra đêm qua Đức Thuận vương phủ có chuyện, dĩ nhiên muốn đi điều tra Vương phủ, chỉ là trong triều có chút đại thần, cho là không ổn, nổi lên tranh cãi!" Nạp Lan Hiên nói tùy ý, đêm qua hắn cũng theo như ý tứ Nạp Lan Tĩnh, khi trở về, thuận đường đốt Vương phủ, thật sự như Nạp Lan Tĩnh đoán, đã để người cảm giác thấy không ổn đến rồi! "Sợ là quan binh này đi, cũng là không công mà lui!" Nạp Lan Tĩnh ngồi ở một bên, không khỏi nói một câu, Đức Thuận vương giấu giếm thực lực nhiều năm như vậy, cũng lợi hại, Hoài Châu khởi nghĩa, sợ đều là thế lực Đức Thanh Vương, Đức Thuận vương sợ sớm đã không có ở Kinh Thành, giữ Liễm Nghiêu ở lại, là vì giám thị từng cử động kinh thành! Nạp Lan Hiên nhíu nhẹ mày, có chút không hiểu, kết quả này Nạp Lan Tĩnh nếu đã sớm nghĩ tới, vì sao lại đốt nơi hoang vu ý, không đợi Nạp Lan Hiên hỏi ra lời, có một thị vệ đi vào, hắn hành lễ với Nạp Lan Hiên, "Bẩm đại nhân, Liễm Nghiêu, không có bắt được Liễm Nghiêu!" Hắn cúi thấp đầu, tựa hồ chờ đợi Nạp Lan Hiên trừng phạt! "Hắn bị trọng thương, các ngươi nhiều người như vậy lại không bắt được hắn?" Nạp Lan Hiên không khỏi tức giận, Nạp Lan Tĩnh có ý không đuổi theo Liễm Nghiêu nữa, mặc hắn tự sinh tự diệt, nhưng Nạp Lan Hiên lại nuốt không trôi khẩu khí kia, Liễm Nghiêu làm hại mẫu thân cùng Nạp Lan Tĩnh chịu khổ nhiều như vậy, chịu một ít đau đớn da thịt cũng không sao đền tội, nhất định phải phanh thây hắn mới có thể giải được mối hận này! "Bẩm đại nhân, chờ bọn nô tài đến, Liễm Nghiêu đã bị một đám người áo đen cứu đi, chúng ta không có phòng bị, mới thất thủ!" Người nọ cúi đầu, nhưng cũng không thể trách bọn họ, người áo đen xảo trá, hơn nữa tập kích bất ngờ, không ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim ! "Ca ca chớ vội!" Nhìn Nạp Lan Hiên tức giận, Nạp Lan Tĩnh nhanh lên tiếng ngăn lại, cười, người nọ là nàng cố ý thả đi, tự nhiên cũng là nàng cố ý cho người nọ cơ hội, để cho hắn có thể cứu Liễm Nghiêu, "Ca ca chớ vội, nơi này có một phong thư, còn nhờ ca ca phái người vào cung đưa cho Vận Ninh biểu tỷ!" Nạp Lan Tĩnh nói xong, từ trong tay áo lấy ra một phong thư đã sớm viết xong! "Tĩnh nhi, ý của ngươi là?" Vũ Nhi không khỏi nhíu mày, nghe ý tứ Nạp Lan Tĩnh, sợ cứu người này, chính là chủ tử trong cung! "Không sai!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, chỉ là, nếu mình trù tính kế hoạch này, dĩ nhiên sẽ không để cho Liễm Nghiêu được cứu, vô luận là người nào cứu hắn đều phải trả giá cao, Nạp Lan Tĩnh nghĩ tới, mắt lộ ra mấy phần khát máu! Mấy ngày này, Nạp Lan Tĩnh ở Nạp Lan phủ, tuy nói nàng không để Thu Nguyệt liên hệ ám vệ vương phủ, chỉ là Nạp Lan Hiên cũng là lấy người của chính mình cho Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh liền cũng đại khái hiểu được tình hình phức tạp trong cung! Ngày hôm đó, chính là ngày tú nữ vào cung, một chiếc xe ngựa, màu sắc không giống nhau, giống như một phong cảnh đầy xuân sắc, chỉ là nổi bật nhất chính là xe ngựa Khánh quốc công phủ Lý Dung nhi, hào hoa như vậy, giống như nàng đã là phi tử, mang theo vài phần phách lối! Nạp Lan Tĩnh đứng ở bên các ngắm cảnh, nhìn cẩn thận bên ngoài, "Tiểu thư, Thượng Quan công tử cho người đưa tới tin!" Thu Nguyệt nói xong, trong tay còn mang theo một cái áo choàng, trên đây gió lớn, sợ Nạp Lan Tĩnh bị lạnh! Nạp Lan Tĩnh nhìn phong thư không khỏi cười một tiếng, nàng biết được Thượng Quan Tầm nhất định sẽ tới tìm mình, nàng không nóng nảy, phân phó Thu Nguyệt, trước chuẩn bị bút mực, nàng trên giấy nhẹ nhàng vẽ một lát, chỉ là không phải vẽ phong cảnh gì, chờ mực khô, Nạp Lan Tĩnh mới để cho Thu Nguyệt thu dọn thỏa đáng, ngồi xe ngựa, đi tới Tĩnh Các! Chỉ là lần này Nạp Lan Tĩnh vừa vào Tĩnh Các, liền được người nghên đón, dẫn các nàng đến tầng cao nhất tĩnh các, mặc dù Tĩnh các cũng không tính là cao, thế nhưng tầng cao nhất cũng có ý vị khác, trong phòng không ngừng dâng lên khói trắng, khiến tầng này, nhiều hơn mấy phần tiên vị, làm cho người ta giống như đưa thân vào đám mây! Nạp Lan Tĩnh ngồi đối diện Thượng Quan Tầm, trên mặt mang theo vài phần thong dong thanh nhã, hợp với cái gọi là tiên khí, rất hòa hợp , "Vương phi nương nương nếm thử một chút trà này như thế nào?" Thượng Quan Tầm cũng chưa nóng nảy nói ra mục đích của mình, tự tay châm trà cho Nạp Lan Tĩnh, âm thanh nước trà chạm đến ly trà, khác thường giống như chương nhạc tuyệt vời nhất
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]