"Nương!" Thấy Cung thị được người cứu thương, Nạp Lan Tĩnh vội vàng chạy qua ôm lấy Cung thị, trong giọng nói mang theo run rẩy không thể ức chế! Trên mặt Cung thị đờ đẫn, mở to mắt, nhưng cũng không có bất kỳ ánh sáng nào, tròng mắt trống rỗng, giống như cái gì cũng không nhìn thấy! "Mau trở lại phủ, đi mời đại phu!" Nạp Lan Tĩnh cả kinh, mới vừa nhìn trên người của Cung thị có lẽ vì rơi xuống vách đá có chút vết thương, thật không nghĩ đến thế nhưng nghiêm trọng như vậy, giống như không nghe được cũng không nhìn thấy được! Có lẽ bởi vì giọng nói của Nạp Lan Tĩnh vô cùng gấp gáp, tiếng nói to vô cùng, rốt cuộc Cung thị có phản ứng, bà khoát tay áo, "Không sao!" Giọng nói có chút suy yếu, nhưng lại vẫn mạnh mẽ chống đỡ đứng lên! Nạp Lan Tĩnh không có biện pháp khác, chỉ đành phải đỡ Cung thị, giọng nói Cung thị run mấy cái, cuối cùng cũng vững vàng đứng dậy, bà từng bước một đi tới bên vách núi, "Nương, cẩn thận một chút!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi kêu một tiếng, trên tay âm thầm dùng sức, chỉ sợ Cung thị nhất thời không nghĩ thông, nàng đứng ở bên vách núi, giống như có thể cảm nhận được cục đá kia rơi xuống! Cung thị không nói lời nào, nhưng cuối cùng không tiếp tục đi về phía trước nữa, lòng của bà rất loạn, không thể không nói Tương Bình vương hy sinh quên mình đổi lại được một tia dao động của Cung thị, thậm chí bà bắt đầu hoài nghi, mình đến cùng có phải hay không thật sự không thích hắn, Cung thị nhíu mày thật chặt, giống như Tương Bình vương phủ, cùng Cung thị một dạng, đều là tiểu thư quan gia, lúc trước Tương Bình vương cấu kết cùng Hoàng Hậu, nhưng cũng giống như từ trong miệng nói ra, trong lòng Cung thị không khỏi hoài nghi, đến tột cùng là hai mắt bà nhìn thấy có phải là sự thật, thiện lương như Cung Quý phi, thế nhưng cũng sẽ đùa bỡn quyền mưu! Nạp Lan Tĩnh không khỏi khoát tay áo, chính là phân phó những ám vệ này, nhanh đi xuống tìm Tương Bình vương, sống phải thấy người chết phải thấy xác! Giọng nói Nạp Lan Tĩnh vô cùng kiên định! Nhóm ám vệ đáp một tiếng, cũng chỉ chốc lát, liền biến mất toàn bộ, bên cạnh vách núi đen gió thật to, Nạp Lan Tĩnh không khỏi lui một bước, vốn định khuyên Cung thị tạm thời trở về, nhưng nghĩ lại, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Cung thị cũng không tốt, chẳng bằng tùy vào Cung thị, phát tiết một chút cũng tốt! Nơi xa chim ưng bay qua trời đất, phát ra tiếng kêu bi thương, giống như đang rên rỉ, ngày mùa thu vốn xào xạc, hôm nay lại hết sức thê lương, thế nhưng nước mắt Cung thị nhanh chóng rơi xuống, thì ra bất luật cái gì dùng sinh mạng đổi lấy, đều quý giá cực kỳ! Trong lúc tất cả mọi người đang đắm chìm ở trong nồng đậm bi thương, chợt tới không ít người, bao vây bọn họ lại, "Người nào?" Thu Nguyệt trầm giọng, lúc này toàn bộ ám vệ đều rời khỏi, xuất hiện những người này sợ không phải hiền lành gì, nàng vội bảo hộ ở trước người của Nạp Lan Tĩnh, cảnh giác nhìn mọi người! Nhóm người bao vây lại, trong tay đều cầm mũi tên, ánh sáng lạnh lẽo này, khiến Nạp Lan Tĩnh cau mày, ám vệ mình mang tới đều rất lợi hại, nhiều người núp ở chung quanh như vậy, thế nhưng không có ai phát hiện, có thể thấy được những người này đều vô cùng lợi hại, hình như trong lòng Nạp Lan Tĩnh đã đoán được cái gì, tay cũng nắm Cung thị thật chặt, chỉ là dưới chân hơi lui về sau một chút! "Ta chính là nói, chẳng qua Tiêu Dao Vương phi này cũng chỉ như thế!" Nghe được giọng nói, những người đang vây quanh này không khỏi lui ra tạo thành một con đường, thế nhưng nhìn thấy Liễm Nghiêu vẻmặt hả hê đi tới, đi theo phía sau là mấy vị cung tiễn thủ, thẳng tắp nhìn chằm chằm đám người Nạp Lan Tĩnh Nạp Lan Tĩnh không khỏi hoài nghi, hiện tại đừng nói là mình thả ra tín hiệu cầu cứu, chỉ nhúc nhích thôi, sợ mấy cung tiễn thủ kia đã bắn tên qua, Liễm Nghiêu hung ác, chuyện gì cũng có thể làm được, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cẩn thận ứng đối, hiện tại không thể cầu cứu, nhiều người như vậy, giống như mình hoàn toàn không có phần thắng, trong lòng Nạp Lan Tĩnh lạnh lẽo, thế nhưng trong đầu lại càng thanh tỉnh! "Ngươi không phải là!" Thu Nguyệt có chút cá kinh ngạc, thuốc này là nàng tự mình cho Liễm Nghiêu ăn vào, như thế nào hắn còn có thể đứng ở chỗ này! Liễm Nghiêu nghe thấy lời Thu Nguyệt nói, nụ cười trên mặt cũng càng dày đặc, trong giọng nói mang theo chút đắc ý, "Cho nên mới nói Vương phi của các ngươi cũng chỉ có vậy, vốn tưởng rằng thông tuệ dường nào, bậy giờ ngẫm lại cũng chỉ là có chút khôn vặt thôi, sợ là đến bây giờ đều nghĩ mãi mà không rõ đến tột cùng thua ở chỗ nào!" Liễm Nghiêu quăng cho Nạp Lan Tĩnh một cái liếc mắt, đây cũng là nói rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu như nàng có thể ngoan ngoãn giao ra binh phù, mình cũng không cần phí hơi sức thế này! "Vốn là không có nghĩ tới, nhưng mà khi nhìn thấy ngươi, không nghĩ ra cũng khó!" Khóe miệng Nạp Lan Tĩnh hơi nâng lên, trên mặt mang theo vài phần lạnh nhạt, vĩnh viễn đều một bộ dạng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng, cho dù là hiện tại rơi vào thế hạ phong, cũng không có hiện ra nửa phần nhếch nhác, Liễm Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, chỉ là nữ nhân như vậy mới có thể làm cho mình có cảm giác muốn chinh phục, Liễm Nghiêu nghĩ tới, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua bên môi, trong ánh mắt mang theo nồng nặc xâm phạm, giống như Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ là một đồ vật thuộc về hắn thôi! Mặt của Thu Nguyệt đỏ bừng, tiểu thư của mình chịu nhục, tự nhiên muốn hung hăng dạy dỗ người trước mắt này, nhưng một tay Nạp Lan Tĩnh nắm lấy Cung thị, một tay cũng túm ở vạt áo của nàng, không để cho nàng kích động! Nạp Lan Tĩnh giống như không có nhìn thấy nét mặt Liễm Nghiêu, trên mặt không có bất kỳ biến hóa gì, cho dù là nhóm người đang vây quanh bọn họ, cũng đều không khỏi bội phục khi phách của Nạp Lan Tĩnh khi thấy biến không loạn! Nạp Lan Tĩnh không khỏi nghĩ đến, một hàng dược thảo ngăn nắp kia, hai cái giá ở giữa gần như không có khe hở gì, nhưng nếu gắn cơ quan, ở dưới kệ chính là đường ngầm, vừa bí mật, còn không dễ dàng bị phát hiện, trong đầu Nạp Lan Tĩnh không khỏi nghĩ tới, thảo dược bị đánh cắp là ở một trong hai giá để trên kệ bên cạnh, đó chính là rối ra của đường ngầm kia, người nọ chỉ lấy dược thảo cho một ngày, sợ là vì đưa tới chú ý của mình! Khi tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt ở đây, tự nhiên người nọ là có cơ hội táy máy tay chân ở trên xe ngựa, ngược lại Liễm Nghiêu này làm bộ trúng độc, sợ là chuẩn bị dùng tánh mạng Cung thị bức mình giao ra binh phù, mặc dù Cung thị hôm nay không quay về, tất nhiên Vũ Nhi cũng sẽ động thai khí, người của Liễm Nghiêu này sợ là đã sớm mai phục ở nơi này, chẳng lẽ đây chính là ý trời, cứu người của Sở Thái tử, trong lúc vô tình ngược lại giúp Liễm Nghiêu một tay, hai người này đêỳ muốn dùng Cung thị uy hiếp mình, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, cho dù thần tiên cũng không cách nào toàn thân mà lui! Thấy Thu Nguyệt đã bình tĩnh lại, tay Nạp Lan Tĩnh cũng giấu ở trong tay áo, cầm thật chặt, nhưng cuối cùng có muôn vàn bản lãnh, nhìn trạng huống hôm nay, cũng không cách nào chạy trốn! "Tiêu Dao vương phi, nếu ngươi đủ thông minh, nên giao ra binh phù, có lẽ ta còn có thể mở cho ngươi một con đường, tha ngươi một mạng!" Ánh mắt Liễm Nghiêu nhìn Nạp Lan Tĩnh sáng chói, không khỏi nói lên một tiếng, mặc dù hiện tại Nạp Lan Tĩnh bị hắn tính kế, nhưng kế sách của Nạp Lan Tĩnh hắn đã thấy qua, đề phòng xảy ra cái đường rẽ gì, vẫn là tranh thủ thời gian ép Nạp Lan Tĩnh giao ra binh phù! Hơn nữa, thực lực của Tiêu Dao vương phủ cũng không thể khinh thường, nếu không phải Nạp Lan Tĩnh mang đi nhiều ám vệ như vậy, sợ là hắn vẫn không thể trốn ra an toàn! Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt mang theo vài phần tự tin, giống như nàng hoàn toàn không có dáng vẻ thua cuộc, nâng lên ngón tay ngọc, thế nhưng nói chỉ có nàng cùng Thu Nguyệt mới có thể nghe hiểu, nàng hơi nâng lên một tiếng, "Ngươi không khỏi vui mừng quá sớm đi!" Giọng nói của Nạp Lan Tĩnh rất nhẹ, thế nhưng khiến vẻ mặt của Liễm Nghiêu biến đổi, trong lòng không khỏi căng thẳng, chỉ sợ là đã xảy ra rắc rối gì rồi! Khẽ giơ tay, nếu như hắn không cách nào khiến cho Nạp Lan Tĩnh giao ra binh phù, vậy liền giết nàng, sau đó sẽ đi tìm, hắn vừa mới chuẩn bị phân phó người bắn tên, Nạp Lan Tĩnh chợt cười một tiếng, cùng Cung thị thân thể hơi hướng về sau mà ngã xuống, chân của Thu Nguyệt dùng lực, cũng nhấc lên trường tiên của Cung thị rơi ở dưới đất, ba người đồng loạt rơi xuống, ở trên mặt Nạp Lan Tĩnh vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên, tay hơi giơ lên, bột phấn màu trắng kia toàn bộ theo gió thổi tới phía trên! Theo hướng cơn gió, bột màu trắng kia bay đến đâu là nơi đó kêu thảm thiết một mảnh, tất cả mọi người bụm mặt, tuy nhiên nó cũng chỉ là chốc lát, trên người của bọn họ tất cả đều kết mủ nước, Liễm Nghiêu gần như dựa vào phản ứng tự nhiên tránh ở phía sau cây to, nhưng ngón tay cũng không cẩn thận dính chút bột, Liễm Nghiêu chịu đau, cắn răng thật chặt, cũng nhìn thấy tay kia nhanh chóng rửa nát, một chút xíu cuối cùng toàn bộ hóa thành mủ! Liễm Nghiêu cắn răng một cái, chợt đưa tay lên chém đứt tay kia đi, thân thể hắn không khỏi ngã xuống, máu tươi cùng mùi vị của mủ kia, nồng nặc đau nhói, đều đang kích thích giác quan của hắn, khiêu chiến cực hạn của hắn, nhưng hắn không có biện pháp khác, nếu không chém đứt tay, toàn thân hắn cũng sẽ hóa thành mủ, qua hồi lâu, hắn cảm thấy gió này đã không có độc nữa, mới hơi lộ mặt ra, cũng nhìn thấy người hắn mang tới, toàn bộ cũng chỉ còn xót lại xương trắng trắng như tuyết, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị thối rữa! "Thật sự là lòng dạ rắn rết!" Liễm Nghiêu không khỏi nổi giận mắng một câu, chưa từng có một nữ tử nào ác độc như Nạp Lan Tĩnh vậy, cho dù nàng ta không cách nào sống nữa, thế nhưng tàn nhẫn như vậy để cho mọi người cùng chôn theo nàng! Hắn lại liếc mắt nhìn đống xương trắng này, những người này đều do hắn tỉ mỉ dạy dỗ , bị Nạp Lan Tĩnh giết không còn một mống, dĩ nhiên cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, nhưng lại cũng không có biện pháp khác, hắn xé mảnh vải trên người, bọc thật chặt vết thương của hắn, vội vàng rời đi, sợ nhóm ám vệ của Nạp Lan Tĩnh phát hiện ra hắn! Bên này, Nạp Lan Tĩnh hơi nhắm mắt lại, phần môi cũng mang theo vài phần nụ cười, Liễm Nghiêu muốn tìm binh phù, quả thực là nằm mơ, cho dù hiện tại Kiếm Thiếu Niệm trở lại, bọn họ bất luận kẻ nào cũng không biết mình giấu binh phù ở nơi nào, chết có lẽ không phải là biên pháp có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ kết quả như thế cũng là biện pháp tốt nhất, Nạp Lan Tĩnh rõ ràng cảm nhận được tốc độ rơi của thân thể, nếu như lần này không cách nào tránh được một kiếp, quãng đường còn lại cũng chỉ có một người Vận Ninh, nàng không sợ, tuy nhiên nàng muốn có một cái chết ý nghĩa! Thu Nguyệt cắn răng, gió thổi qua gương mặt, đâm trên mặt làm nàng đau, nhưng tay của nàng lôi kéo tay Nạp Lan Tĩnh thật chặt, Nạp Lan Tĩnh lôi kéo Cung thị, tay ba người không buông ra, Thu Nguyệt tay gắt gao tiếp được roi, mang trên mặt nồng nặc nặng nề, cho dù là gió như dao, tay của nàng còn chưa hề nới lỏng, Nạp Lan Tĩnh lấy mạng của nàng cùng Cung thị giao cho mình, mình tuyệt đối không thể để cho nàng thất vọng! --- ------- Phân cách editor---- ------ ---- Hà Nội lạnh thực sự rất lười
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]