Chương trước
Chương sau
Nạp Lan Tĩnh nghe hắn nhắc đến binh phù, ý lạnh trong mắt càng đậm, tuy nói binh phù đúng là trên tay Nạp Lan Tĩnh, các đại thần cũng biết Kiếm Thiếu Niệm tay cầm trọng binh, nhưng chuyện này không phải ai trong thiên hạ cũng biết, hắn là người ngoại lai, vì sao có thể biết rõ ràng như vậy, hắn rốt cuộc là ai, Nạp Lan Tĩnh nghĩ tới, phòng bị trong mắt không chút che giấu, hai ánh mắt chạm nhau, đao quang kiếm ảnh, muốn nhìn thấu lẫn nhau!
"Binh phù sao?" Nạp Lan Tĩnh đột nhiên cười một tiếng, khiến vạn hoa thất sắc, tiêu điều ngày mùa thu không cách nào so sánh, ánh mắt của mọi người rơi trên khuôn mặt sáng rỡ của Nạp Lan Tĩnh, dường như bầu trời lúc này cũng chỉ có Nạp Lan Tĩnh điểm quang sắc, thân thể Nạp Lan Tĩnh không khỏi lui một bước, trong mắt lóe lên một tia ánh lạnh, giương tay lên, xung quanh dâng lên khói trắng nồng nặc, người căn bản không cách nào mở mắt!
Mã phu chờ đúng thời cơ, hai cánh tay rời khỏi, thân thể lui về phía sau, tránh khỏi sát chiêu của người áo đen, một tay thành trảo, trong nháy mắt hung hăng đâm vào ngực người áo đen, người nọ không khỏi kêu thảm một tiếng, mã phu cùng Thu Nguyệt nhanh chóng lui về sau, kéo Nạp Lan Tĩnh, mặc dù người áo đen trúng độc trắng khói, nhưng vẫn theo tiếng tới đây, nghe tiếng kêu sẽ tụ lại chỗ đó!
Mắt nhìn thấy Thu Nguyệt cùng phu xe mang Nạp Lan Tĩnh mau rời đi khi khói trắng ngập tràn, đột nhiên bọn họ cảm thấy một trận gió thổi qua, trên tay trống trơn, Lâm công tử lấy khí thế nhanh như chớp, bóp cổ Nạp Lan Tĩnh, bởi vì trùng kính rất lớn, Nạp Lan Tĩnh không khỏi lùi về sau mấy bước, rời đi sương trắng, bị người nọ đặt trên cây!
"Còn dám bước lên, Bản công tử liền giết nàng!" NLâm công tử cao giọng, Thu Nguyệt cùng phu xe muốn tiến lên cứu Nạp Lan Tĩnh, không khỏi thu chân, chỉ sợ Lâm công tử trong cơn thịnh nộ, tổn thương Nạp Lan Tĩnh!
"Nếu Tiêu Dao Vương phi không có thành ý hợp tác, bản công tử không ngại nghĩ biện pháp khác!" Người nọ cười lạnh một tiếng, lưỡi hồng nhẹ nhàng liếm bên môi, giống như Ngoạ Lang nhìn thấy thức ăn ngon, Nạp Lan Tĩnh không khỏi căng thẳng, cảm giác này giống như bị mãng xà để mắt tới, toàn thân tóc gáy cũng dựng lên!
"Binh phù không có trên người của ta, khuyên ngươi không nên uổng phí tâm cơ!" Nạp Lan Tĩnh mở to hai mắt, không khỏi cao giọng, nhưng giọng càng lớn, lại càng phát hiện trong giọng của nàng mang theo run rẩy! Lâm công tử trước mắt võ công bí hiểm, Nạp Lan Tĩnh không biết võ công, nhưng nhìn tốc độ của hắn, có thể ngang với Kiếm Thiếu Niệm rồi!
Nữ nhân chính là nữ nhân, chưa từng bị hù dọa, nụ cười Lâm công tử càng tươi, "Vậy sao? Chỉ là Bản công tử suy nghĩ một chút, binh phù lạnh lẽo để làm gì, mỹ nhân trong ngực, chẳng phải là chuyện tốt sao!" Lâm công tử nói xong, trên mặt lộ ra mấy phần tham lam, nói xong liền đưa tay muốn đụng chạm trên mặt Nạp Lan Tĩnh!
Đột nhiên, tay của hắn đổi phương hướng, Nạp Lan Tĩnh cũng nhìn không ra hắn ra chiêu thế nào, bàn tay hướng một bên, vững vàng tiếp được cục đá bay đến, Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhíu mày một cái, mình căn bản không phân phó người làm như vậy, sợ chuyện có biến, tâm Nạp Lan Tĩnh vừa động, tay kia nhanh chóng ra chiêu, mấy ngân châm nhanh chóng bắn tới, cho dù Lâm công tử võ công cao cường, nhưng cự ly gần như vậy, hắn cũng phải nghiêng người né tránh, Thu Nguyệt cùng phu xe không chịu yếu thế, chưởng phong bén nhọn, chỉ là một hồi, cứng rắn bức Lâm công tử lui, vội vàng cứu Nạp Lan Tĩnh từ trong tay của hắn!
"Đáng chết!" Sắc mặt của Lâm công tử thay đổi khó coi, người Đại Dung, thế nhưng ám toán mình, lúc này Lâm công tử ra tay nhanh hơn, đều là sát chiêu, không chút lưu tình, Thu Nguyệt cùng phu xe vốn không phải là đối thủ của Lâm công tử, chỉ có chống đỡ không đáp trả, chỉ là mấy chiêu, Thu Nguyệt càng cố hết sức!
"Thu Nguyệt cẩn thận!" Nạp Lan Tĩnh không có công phu, ở một bên kinh hãi, mắt nhìn bàn tay của hắn liền đến trước mặt Thu Nguyệt, Nạp Lan Tĩnh đứng xa, không khỏi bắn ngân châm, muốn bức lui Lâm công tử, nhưng Lâm công tử căn bản không thèm để, thân thể nhanh chóng hướng Thu Nguyệt, dùng nội lực bức lui ngân châm Nạp Lan Tĩnh  !
Nạp Lan Tĩnh không khỏi đổi sắc mặt, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Thu Nguyệt, trên tay cũng không ngừng nghỉ, bột màu trắng, nhưng lại như cùng một cái dây, mặc cho Nạp Lan Tĩnh tín niệm, thẳng tắp đánh Lâm công tử, người nọ thật cũng chưa nhìn qua loại thủ pháp này, không dám ngay mặt nghênh đón, không khỏi lui lại mấy bước, cứ như vậy một lát, đột nhiên xuất hiện một đám người áo đen, người Lâm công tử mang tới vất vả xông ra, nhưng bị người áo đen vây lại, Lâm công tử xông đến trước mặt Nạp Lan Tĩnh, cũng khó khăn!
"Thu Nguyệt như thế nào rồi?"Người áo đen là ám vệ Kiếm Thiếu Niệm lưu lại, Nạp Lan Tĩnh nhanh đi xemThu Nguyệt, nhìn nàng không có gì đáng ngại mới an tâm!
"Rút lui!" Lâm công tử nhìn người của Nạp Lan Tĩnh tới nhiều như vậy, trong nhất thời cũng không lấy được gì tốt, mặc dù không cam, nhưng không thể không lui!
"Không sao!" Thu Nguyệt lắc đầu một cái, nhìn phu xe sau lưng Nạp Lan Tĩnh, quỳ một chân trên đất, thân thể thẳng tắp, "Mau đi cứu hắn!" Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy không khỏi phân phó một tiếng, chuyện khẩn cấp, chỉ chú ý Thu Nguyệt, không nhìn thấy phu xe bị thương!
Người áo đen vừa đụng người của hắn, người nọ ngã xuống, "Bẩm vương phi nương nương, hắn đã đi rồi!" Người áo đen kéo phu xe lên, ngón tay đặt chóp mũi hắn, trên mặt không có biến hóa gì, nhìn không ra sống chết!
"Mang hắn an táng thật tốt!" Nạp Lan Tĩnh phất tay áo, chuyện đã như thế, cũng không có bất kỳ biện pháp nào!
"Không nghĩ đến thông tuệ như Tiêu Dao Vương phi, cũng bị người tính kế!" Đột nhiên, tiếng cười của nam tử chuyền đến, ám vệ không khỏi cảnh giác bảo hộ Nạp Lan Tĩnh!
Nhìn thấy người tới, Nạp Lan Tĩnh hơi phất tay áo, để ám vệ môn lui đi, "Đá là ngươi đánh?" Giọng Nạp Lan Tĩnh rất lạnh, trên mặt nhìn không ra hỉ nổ!
"Không tệ!" Người nọ gật đầu một cái, cảm giác mình làm chuyện tốt!
"Liễm Trạng Nguyên, hoặc nên kêu Thế tử, thật sự rảnh rỗi!" Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng nói, nhìn phương hướng của đá, tất nhiên là Liễm Nghiêu ra tay, nàng đã an bài ám vệ tốt, đột nhiên tiến đến, cùng liễm Nghiêu không thoát được quan hệ, Nạp Lan Tĩnh nói một câu, không nói nữa, đỡ Thu Nguyệt, thẳng lên xe ngựa!
"Ai, ta cũng coi là cứu ngươi...ngươi nên nói một tiếng cảm tạ đi!"Liễm Nghiêu còn tưởng Nạp Lan Tĩnh sẽ nói gì, không ngờ không nói tiếng nào rời đi, thật khiến hắn có chút không thích ứng!
"Hư việc nhiều hơn là thành công!" Nạp Lan Tĩnh hừ lạnh một tiếng, rất phiền lòng, nàng an bài kế sách chu toàn, nhưng bị Liễm Nghiêu phá hư, còn hao tổn một ám vệ, trong lòng phiền não vô cùng, nếu không chuyện này, nên suy nghĩ bước kế tiếp đi thế nào, nhân vật nguy hiểm như vậy ở kinh thành, làm cho người ta lo lắng, về phần Liễm Nghiêu, bây giờ nàng không rảnh rỗi dây dưa với hắn!
"Ai nữ nhân này thật không thú vị!" Liễm Nghiêu đột nhiên kêu một tiếng, bọn họ cũng coi là quen biết đã lâu, lạnh lẽo như vậy thật làm lòng người tổn thương, hắn ngăn trước xe Nạp Lan Tĩnh: "Ngươi cho rằng mỗi lần gặp chuyện không may, Kiếm Thiếu Niệm liền có thể xuất hiện trước mặt của ngươi, nếu lần này không có ta, hôm nay ngươi có thể đã chết trước mặt hắn!" Liễm Nghiêu cao giọng, trong tim của hắn đối với lần trước chuyện Kiếm Thiếu Niệm với Nạp Lan Tĩnh vẫn canh cánh trong lòng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.