Nạp Lan Tĩnh không biết nên nói gì, nếu có thể bình an sống thì rất tốt, đến lúc đó binh quyền cũng có thể yên tâm giao ra, chỉ là, nàng đột nhiên nghĩ đến Kiếm Thiếu Khang, cái chết của hắn không đơn giản như vậy, trong lòng của nàng cảm giác chuyện này có liên quan đến Vận Ninh, thế nhưng nếu bị Thái Hoàng Thái hậu biết được, sợ sẽ hoài nghi Vận Ninh, Nạp Lan Tĩnh hơi cau mày, cũng không biết lần này rời cung là đúng hay sai, trong lòng của nàng vẫn còn chút hâm mộ Vận Ninh, thời gian ngắn như vậy đã có một đứa bé, nhưng mình, nàng cúi thấp đầu nhìn bụng, có lẽ cả đời này nàng sẽ không thể cảm nhận được cảm giác ý lần nữa! Khi trở lại cung, Nạp Lan Tĩnh cho người dọn dẹp, trong vương phủ mọi đồ dùng đều có, dọn dẹp cũng chỉ là một ít quần áo thường ngày, đồ trang sức, còn chút đồ quan trọng, Nạp Lan Tĩnh còn phái người thông báo một tiếng cho Thái Hoàng Thái hậu, cũng coi lấy lệ mà thôi! Một đêm này, Kiếm Thiếu Niệm điên cuồng chưa từng có, giống như muốn nhớ kĩ từng nơi trên người Nạp Lan Tĩnh, khắc sâu vào trong lòng, mỗi lần đưa Nạp Lan Tĩnh lên đỉnh, không nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh giống nhau, cho dù Nạp Lan Tĩnh khóc thút thít cầu xin tha thứ hắn cũng không bỏ qua, đến khi Nạp Lan Tĩnh hôn mê bất tỉnh, hắn mới bỏ qua! Đợi đến khi Nạp Lan Tĩnh tỉnh lại, người bên ngoài đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, Kiếm Thiếu Niệm tươi cười nhìn nàng, trên mặt Nạp Lan Tĩnh quẫn bách, hung hăng trợn mắt nhìn Kiếm Thiếu Niệm một cái, vẫn không truyền truyện đêm qua ra ngoài! Rời hoàng cung, Thái Hoàng Thái hậu còn cho mama tới đưa tiễn, xe ngựa lồng lộng hùng dũng rời đi, Nạp Lan Tĩnh quay đầu nhìn Vận Ninh đang đứng ở chỗ cao, không nhìn thấy sắc mặt của nàng, nhưng Nạp Lan Tĩnh cũng cảm nhận được một hồi khổ sở! Ra cửa cung, lòng của Nạp Lan Tĩnh bớt chút nặng nề, có lẽ cuộc sống về sau, sẽ giống ngày trước, không buồn không lo, "Sao ngừng lại!" Nạp Lan Tĩnh đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên trì trệ không đi tiếp, Nạp Lan Tĩnh không khỏi vén rèm của xe ngựa lên, mang theo vài phần hoài nghi nhìn bên ngoài, nhìn Phạm Âm một thân áo trắng, chặn đầu xe ngựa, lòng của Nạp Lan Tĩnh không khỏi trầm xuống, nhìn mặt Kiếm Thiếu Niệm hẳn là cũng không biết! "Tới xem xem?" Kiếm Thiếu Niệm hơi cười một tiếng, nụ cười của hắn giống như trước kia, mang theo vài phần dung túng, Nạp Lan Tĩnh không khỏi gật đầu một cái, khi bàn tay đặt lên tay hắn, tâm lại hoảng sợ, Nạp Lan Tĩnh đè nén cảm giác này, cùng Kiếm Thiếu Niệm song song đi tới, Thu Nguyệt và Lưu Thúy, tất cả mọi người ở phía sau chờ! "Sư huynh, sư phụ đã tìm được phương pháp có thể chữa trị bệnh hiểm nghèo trên người huynh, chỉ là, huynh phải theo chúng ta rời đi mấy ngày!" Phạm Âm nhìn Kiếm Thiếu Niệm cùng Nạp Lan Tĩnh cầm tay nhau, không khỏi cau mày, nhưng cùng không phát tác! Nạp Lan Tĩnh chợt thấy lạnh lẽo, tay thoát ra khỏi tay của Kiếm Thiếu Niệm, "Hôm qua, chàng đã biết phải không?" Giọng của Nạp Lan Tĩnh vững vàng, nhưng càng vững vàng, càng cất giấu sóng lớn khiến người ta khó tránh khỏi! "Thật xin lỗi, ta không thể ích kỷ phá hủy nàng!" Kiếm Thiếu Niệm nhìn Nạp Lan Tĩnh, trong lòng vô cùng khó chịu, hắn vốn tính toán cùng Nạp Lan Tĩnh một chút nữa, tuy nhiên cuối cùng chỉ là hy vọng xa vời! "Chàng đã quyết định phải không?" Nạp Lan Tĩnh hít mũi một cái, dù rất kiên cường nước mắt nàng vẫn rơi xuống, "Nếu như, nếu như thiếp không muốn chàng đi, chàng có thay đổi chủ ý?" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo mấy phần vội vàng! Kiếm Thiếu Niệm không khỏi thở dài, hắn ôm Nạp Lan Tĩnh chặt hơn, "Thật xin lỗi, ta thật sự suy nghĩ muốn để cho nàng là một nữ nhân chân chính!" Kiếm Thiếu Niệm rất cố chấp với việc này, cho dù nhìn thấy nước mắt Nạp Lan Tĩnh, nhưng vẫn không thay đổi! "Vậy thiếp xin chàng, cầu xin chàng không đi có được hay không!" Nạp Lan Tĩnh không biết vì sao Giám Chính muốn Kiếm Thiếu Niệm tự mình đi, giờ khắc này nàng buông xuống tất cả kiêu ngạo, cầu khẩn, giờ khắc này, nàng mới biết mình yêu Kiếm Thiếu Niệm, yêu đến mức không cần gì, chỉ cần hắn bên cạnh mình thôi! "Thật xin lỗi!" Kiếm Thiếu Niệm nhẹ giọng nỉ non, lặng lẽ mở miệng, nói nơi cất giấu binh phù cho Nạp Lan Tĩnh, giao tất cả ám vệ đều của hắn cho Nạp Lan Tĩnh, ngày sau, tất cả đều là của Nạp Lan Tĩnh! "Pằng!" Nạp Lan Tĩnh đột nhiên vung tay lên, hung hăng tát Kiếm Thiếu Niệm, "Chàng thật ích kỷ!" Nàng cắn môi thật chặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị mặn này, Nạp Lan Tĩnh xoay mặt đi, tâm đang rỉ máu! Phạm Âm nhìn Nạp Lan Tĩnh ra tay với Kiếm Thiếu Niệm, muốn động thủ dạy dỗ Nạp Lan Tĩnh, nhưng bị Kiếm Thiếu Niệm cản lại, "Tĩnh nhi, sẽ có một ngày nàng sẽ hiểu ta!" Kiếm Thiếu Niệm thở dài, mặc cho Nạp Lan Tĩnh tránh khỏi ngực của mình, trong mắt mang theo quyến luyến, nhìn Nạp Lan Tĩnh thật sâu, giống như chỉ cần cái nhìn này, thể khắc Nạp Lan Tĩnh thật sâu vào trong đầu của mình! Nạp Lan Tĩnh quay lung lại, cho dù nghe được tiếng vó ngựa đã đi xa, nàng cũng không quay lại, ý trời ư, nàng cho là cuối cùng hạnh phúc của nàng cũng tới, nhưng không nghĩ hạnh phúc lại ngắn ngủi như thế! "Tiểu thư!" Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt nhìn Nạp Lan Tĩnh, không khỏi lo lắng, ở trong ấn tượng của các nàng Nạp Lan Tĩnh rất ít khi rơi lệ, huống chi bây giờ, từng giọt từng giọt, giống như chuỗi ngọc bị đứt, không ai tới nắm trong tay! "Không sao!" Nạp Lan Tĩnh mặc cho Thu Phong lau nước mắt, "Truyền lệnh xuống, ngày sau tất cả mọi chuyện Bổn Vương phi làm chủ, người nào dị tâm, giết chết không tha!" Giọng Nạp Lan Tĩnh rất lạnh, giống như ngày đông lạnh lẽo nhất, nàng vẫn không nhịn được quay đầu, chỉ là có thể nhìn thấy bóng người Kiếm Thiếu Niệm, ánh mắt của nàng u ám, nhưng nàng vẫn tin tưởng, Kiếm Thiếu Niệm sẽ trở về, sẽ thật tốt trở về! Chỉ là bọn họ không biết, lần này từ biệt lại cực kỳ lâu, lâu đến mức đợi chờ đã trở thành thói quen, cho dù có được thiên hạ, mặc dù xưng bá quần hùng, cũng không thể bù đắp được vết rách ấy, người và vật không còn, cũng không ai biết gặp lại nhau sẽ có tâm trạng gì! Tất cả trở lại ban đầu, Nạp Lan Tĩnh lại cô đơn một mình, cả xe ngựa cũng rất trống trải, đến Vương phủ, mọi thứ đều do Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt lo liệu, Nạp Lan Tĩnh chỉ ngồi ở sảnh, trong mắt mang theo vài phần thẫn thờ, ngày hôm trước ở chỗ này còn cao hứng, trong nháy mắt lại cô đơn lẻ bóng, việc đời khó đoán, viện tử này to như vậy, cũng chỉ có Nạp Lan Tĩnh chờ đợi! Sau khi dùng cơm trưa, Nạp Lan Tĩnh nằm trên giường một chút cũng không buồn ngủ, nàng trợn tròn mắt, cũng không biết mình muốn nhìn thấy cái gì!"Tiểu thư không ngủ được?" Lưu Thúy là người thận trọng, nhìn sắc mặt của Nạp Lan Tĩnh không đúng, liền đi tới Nạp Lan Tĩnh! "Chỉ là không quen giường, cũng không có cái gì đáng ngại!" Nạp Lan Tĩnh lắc đầu một cái, ngày thường nàng không thích người ta hầu hạ, khi ngủ cũng chỉ có nàng, nhưng có lẽ bởi vì có thói quen ở cùng Kiếm Thiếu Niệm, nằm trên giường, lại vô cùng khó chịu! "Viện tử này phần lớn đều là nam nhân, thiếu nữ tử cẩn trọng, nô tỳ nghĩ tới qua buổi trưa, liền tìm mẹ mìn tìm thêm mấy nha đầu, tiểu thư cảm thấy thế nào?" Lưu Thúy nhàn nhạt mà cười, nếu Nạp Lan Tĩnh không muốn nói tâm sự của mình, vậy liền không hỏi! Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, biết Lưu Thúy vì mình mới đề nghị, viện tử có chút vắng lạnh, chỉ là, tùy ý hàn huyên một lát, Nạp Lan Tĩnh bất tri bất giác ngủ thiếp đi! "Tiểu thư nhà chúng ta thân thể rất yếu, Vương phi nương nương nhà ngươi có gì lớn, đã giờ gì rồi, sao còn chưa tỉnh ngủ, chẳng lẽ muốn khi dễ tiểu thư nhà chúng ta?" Nạp Lan Tĩnh mơ mơ màng màng bị tiếng ồn ào thức, nàng tỉnh dậy, tuy nói ngày thường tỉnh lại cũng không thường gặp Kiếm Thiếu Niệm, nhưng không có một ngày như hôm nay, trong lòng trống trải vô cùng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]