Chương trước
Chương sau
Kiếm Thiếu Phong nhìn thấy ánh mắt Kiếm Thiếu Niệm, không khỏi lui về phía sau, mặc dù hắn hôm nay đã là Hoàng đế cao cao tại thượng, nhưng cuối cùng không để ý bận tâm hình tượng của mình, võ công của Kiếm Thiếu Niệm hắn cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc, trong lòng của hắn hiểu rất rõ, nếu như cùng Kiếm Thiếu Niệm cứng đối cứng, chắc chắn không kiếm được chỗ tốt gì!
Hai mắt Kiếm Thiếu Niệm đỏ ngầu, cho dù là nhóm ám vệ vốn không sợ sống chết, nhìn thấy vẻ mặt của Kiếm Thiếu Niệm, trong lòng cũng dâng lên mấy phần khiếp đảm, thế nhưng suy cho cùng bọn họ cũng không thể tránh, cùng Kiếm Thiếu Niệm đối mặt trực tiếp, ánh mắt Kiếm Thiếu Niệm không chớp nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Phong, giống như sợ hắn rời đi, lúc này ngược lại động tác của ám vệ rất nhanh, Nạp Lan Tĩnh cũng nhìn không ra bọn họ ra chiêu thế nào, đã nhích tới gần trước mặt Kiếm Thiếu Niệm!
Thân thể Kiếm Thiếu Niệm ngay cả động cũng không động, đôi tay thành trảo, mắt đỏ giống như nhỏ máu, chợt nhìn, tất cả đều cảm giác được, thế giới này giống như cũng thành màu đỏ, nhóm  ám vệ ngay cả cơ hội kêu thảm một tiếng cũng không có, vậy mà Kiếm Thiếu Niệm rút đầu nhóm ám vệ từ trên thân thể xuống, cũng chỉ trong nháy mắt, máu tươi bắn ra, hắn giống như là tu la từ trong địa ngục bước ra, trên người dính đầy vết máu!
Trong lòng nhóm ám vệ cả kinh, nhưng cuối cùng không có lui về phía sau, Kiếm Thiếu Niệm cứ như vậy từng cái một, đưa đầu bọn họ cùng thân thể tách ra, Nạp Lan Tĩnh hơi híp mắt lại, trong phòng này mùi máu tươi nồng nặc làm cho nàng cảm thấy buồn nôn, từng cái đầu một trên đất, càng làm cho người ta sợ hãi, rốt cuộc, nhóm ám vệ cũng không dám tiến lên trước nữa !
Thế nhưng Kiếm Thiếu Niệm dẫm xuống từng cái đầu một, từng bước một đi về phía trước, Kiếm Thiếu Phong nhíu mày thật chặt, mỗi một bước của Kiếm Thiếu Niệm, giống như đang giẫm ở nơi đau nhất trong lòng hắn!
"A!" Kiếm Thiếu Phong chợt hô to một tiếng, xong liền đánh về phía Kiếm Thiếu Niệm, mặc dù Kiếm Thiếu Phong bị thương, nhưng công phu vẫn tính là tốt, Kiếm Thiếu Niệm hơi nghiêng người, trong lòng Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, thế nhưng Kiếm Thiếu Phong muốn đánh lén Kiếm Thiếu Niệm, hắn rõ ràng là đối phó Kiếm Thiếu Niệm, nhưng ở trong cánh tay trái lại cất giấu phi đao, ánh sáng chói kia khiến mắt Nạp Lan Tĩnh đau dữ dội!
Nạp Lan Tĩnh còn không kịp nhắc nhở, cũng đã nghe thấy tiếng Kiếm Thiếu Phong kêu thống khổ, Kiếm Thiếu Niệm nhẹ nhàng tránh thoát công kích của Kiếm Thiếu Phong , tay cũng cứng rắn bẻ gãy cánh tay của Kiếm Thiếu Phong, trong nháy mắt mặt Kiếm Thiếu Phong trắng bệch, cho dù là đang giãy dụa giữa sống chết, thế nhưng hắn lại vẫn không có buông tha, cũng vẫn dùng một tay cùng Kiếm Thiếu Niệm đọ sức!
Thế nhưng, cũng chỉ trong chốc lát, tay Kiếm Thiếu Niệm bóp thật chặt cổ họng  Kiếm Thiếu Phong, trong mắt mang theo tia sáng khát máu, cũng thấy trên người Kiếm Thiếu Phong hình như bị thương không ít, vậy mà Kiếm Thiếu Niệm lại hoàn hảo không chút tổn hại, lực nắm của hắn càng ngày càng lớn, tay Kiếm Thiếu Phong ở giữa không trung quơ múa, hắn cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn rồi!
Giống như hít thở không thông, sắc mặt của hắn dần dần trở nên tím tái, hình như Kiếm Thiếu Niệm ôm tâm tư  muốn giết hắn, hoàn toàn không có ý tứ thả tay, hơn nữa càng ngày càng bóp chặt, hắn lạnh lùng nhìn Kiếm Thiếu Phong, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên Nạp Lan Tĩnh, nếu ai thương tổn tới Tĩnh nhi, mình liền để hắn chết!
Trước mắt Kiếm Thiếu Phong càng mơ hồ hơn, hắn thậm chí dần dần đều không nghe được cái gì, cảm thấy con ngươi giống như muốn rớt ra ngoài, ám vệ bên cạnh, thế nhưng cũng không dám tiến lên cứu hắn!
"Thiếu Niệm, mau mau buông tay!" Nạp Lan Tĩnh nhìn Kiếm Thiếu Niệm hoàn toàn có tâm tư khiến Kiếm Thiếu Phong chết đi, không khỏi gọi một câu, nhưng Kiếm Thiếu Niệm giống như không nghe thấy, chỉ là nghe được giọng nói của Nạp Lan Tĩnh, màu đỏ trong mắt cũng tản đi không ít!
"Thiếu Niệm!" Nạp Lan Tĩnh thấy tay Kiếm Thiếu Phong không còn nhúc nhích, vội vàng lôi kéo cánh tay Kiếm Thiếu Niệm, "Thiếu Niệm, Hoàng đế nếu như chết rồi, Phiên vương liền có thể nhân cơ hội khởi nghĩa, đến lúc đó thiên hạ đại loạn, chịu khổ vẫn là dân chúng!" Nạp Lan Tĩnh biết trong lòng Kiếm Thiếu Niệm có thiên hạ, không khỏi nâng cao giọng, bọn họ muốn diệt trừ Kiếm Thiếu Phong, nhưng là phải quang minh chính đại, để cho mọi người cũng biết, nếu không liền vĩnh viễn lưng đeo tội danh loạn thần tặc tử!
Cái gọi là Bình Thiên hạ khó khăn, đại khái đều là ý này, cuối cùng sức tay của Kiếm Thiếu Niệm nhỏ dần, rốt cuộc Kiếm Thiếu Phong có thể hít thở, hắn không nhịn được ho lên, chính là tham lam hưởng thụ loại cảm giác còn sống này, nhưng Kiếm Thiếu Niệm cũng không tính dễ dàng thả hắn như vậy, chợt đạp Kiếm Thiếu Phong một cước, Kiếm Thiếu Phong không phòng bị, thân thể cũng nặng nề đụng phải trên tường, sau đó té xuống đất!
"Nhớ, có vài người là vĩnh viễn không thể động!" Kiếm Thiếu Phong mới vừa té xuống đất, còn chưa có lại sức, nhưng lại bị Kiếm Thiếu Niệm một cước giẫm ở trên mặt, mặt đất có một ít bụi bậm, cũng khiến cho hắn không nhịn được ho khan một tiếng!
Con ngươi Nạp Lan Tĩnh chợt co rút lại, một màn này nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến trước kia trong mỗi ngày nàng đều nằm mơ, chính là tình cảnh bây giờ, mình nằm sấp trên mặt đất, nhưng là nhìn Nạp Lan Khuynh cao cao tại thượng, bất lực nhìn mặt của Hoàng nhi, móng tay Nạp Lan Tĩnh đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, thế nhưng bây giờ lại đổi nhân vật, đây tất cả đều là Kiếm Thiếu Phong tạo thành, tất cả mọi thứ hôm nay đều là báo ứng!
Khụ, khụ, Kiếm Thiếu Phong không ngừng ho khan, hơi híp mắt, hình như không muốn đối mặt với tất cả, nhếch nhác hôm nay, làm cho không ai có thể tưởng tượng, hắn lại là Hoàng đế cao cao tại thượng, long bào trên người, cũng đã nhìn không ra màu sắc vốn có của nó!
Âm thanh huyên náo ở bên ngoài truyền tới, Nạp Lan Tĩnh lặng lẽ đưa cho Thu Nguyệt một cái ánh mắt, bên ngoài tất nhiên là người của Vu Đức Hải xông tới, hôm nay Vu Đức Hải có nhược điểm ở trên tay mình, vô luận hắn muốn hay không muốn, đều phải nghe theo mình!
"Ngươi vẫn còn có chút chỗ dùng, vậy giữ lại cái tiện mệnh này của ngươi!"  (Yêu thấy để mạng chó thì hơi khinh Hoàng đế quá, nên thôi để tiện mệnh) Kiếm Thiếu Niệm hừ lạnh một tiếng, lúc Kiếm Thiếu Phong hơi thở phào nhẹ nhõm, Kiếm Thiếu Niệm chợt hắn đánh, lần này, thế nhưng càng đau gấp trăm lần so bình thường!
Kiếm Thiếu Phong không khỏi kêu một tiếng, trên trán giọt mồ hôi to như hột đậu chảy ra bên ngoài, hắn đau đến lăn lộn tại chỗ, thân thể cũng run rẩy nhếch nhác, Nạp Lan Tĩnh lãnh diễm nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Kiếm Thiếu Phong, chẳng qua là người bên cạnh đùa bỡn gì đó, báo ứng, thật sự là báo ứng!
Kiếm Thiếu Niệm hoàn toàn vẫn không buông tha hắn, tay chợt kéo tóc Kiếm Thiếu Phong, Kiếm Thiếu Phong bị đau, vừa vặn cơ thể để cho Kiếm Thiếu Niệm kéo lên, hắn khẽ mở mắt, trong mắt kia không thấy một tia tỉnh táo, hình như là đau dữ dội, ngay cả chút  hận ý cũng không nhìn thấy, Kiếm Thiếu Niệm cười lạnh một tiếng, hắn đã phế đi võ công của Kiếm Thiếu Phong, sau này hắn cũng chỉ là một phế nhân thôi, Kiếm Thiếu Niệm chợt lui về phía sau đẩy Kiếm Thiếu Phong, thân thể hắn không khỏi ngã xuống, nhưng Kiếm Thiếu Niệm cũng vẫn dùng sức lôi kéo Kiếm Thiếu Phong tóc, cứng rắn kéo xuống một mảng da đầu!
"A!" Tay Kiếm Thiếu Phong run rẩy che đầu của mình, trên mặt cũng không biết đến cùng là máu của mình hay máu của người bên cạnh, khiến cho cả khuôn mặt hắn đều màu đỏ, "Cút ra ngoài!" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi quát một câu, mặc dù Nạp Lan Tĩnh để cho mình thả hắn một mạng, cũng chỉ là vì kéo dài thời gian, hôm nay hắn bị thương nặng như vậy, ngày mai tự nhiên không thể lâm triều, mình sẽ lợi dụng trong khoảng thời gian này, thanh trừ thế lực trong triều của hắn, sau đó trục xuất Hoàng đế!
Sau khi Kiếm Thiếu Phong nghe được Kiếm Thiếu Niệm nói, giống y như chó nhanh chóng bò đi ra ngoài, bên ngoài Kiếm Thiếu Phong có một vài ám vệ, tuy nhiên đã bị nhóm ám vệ của Kiếm Thiếu Niệm quấn lấy, mà Vu Đức Hải tuy dẫn người của hắn, cũng chỉ làm dáng một chút thôi, dù sao Thu Nguyệt tới đây nói rồi, bọn họ sẽ không làm ảnh hưởng tới tính mạng của Kiếm Thiếu Phong, ngược lại nếu như hắn giúp Kiếm Thiếu Phong, Nạp Lan Tĩnh lại sẽ truyền chuyện của mình ra ngoài, đến lúc đó cho dù Kiếm Thiếu Phong đắc thế, mình cũng không tránh khỏi cái chết, chẳng bằng yên lặng theo dõi biến hóa!
Nạp Lan Tĩnh đã sớm biết sẽ là kết quả như vậy, Vu Đức Hải người này vốn là người luôn quan sát xem xét thời thế, lúc đầu hắn giúp Kiếm Thiếu Phong cũng không phải nói trung thành gì, cũng chỉ là lựa chọn có lợi nhất để hắn thăng quan thôi!
"Tĩnh nhi, tỷ đi về trước đây!" Vận Ninh ở một bên xem đùa giỡn nửa ngày, hôm nay Kiếm Thiếu Phong bị đánh đi ra ngoài, nàng cũng cảm thấy không thú vị, vốn tưởng rằng mình đối với hắn vẫn còn có chút tình ý, nhưng nhìn Kiếm Thiếu Phong nhếch nhác như vậy, trong lòng của nàng không chỉ không có chút đau lòng, thế nhưng nhiều hơn mấy phần sung sướng!









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.