Chương trước
Chương sau
Kiếm Thiếu Niệm không chú ý những thứ này, ánh mắt của hắn chỉ rơi vào trên người Nạp Lan Tĩnh, trên mặt mang theo tức giận, trong lòng có chút hối hận, hắn biết nương tử của hắn, là một nữ tử xinh đẹp, đi tới chỗ nào, cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của người bên cạnh, thật muốn học cổ nhân, Kim Ốc Tàng Kiều!
Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn vẻ mặt mang theo vài phần hả hê, khinh thường cười lạnh một tiếng, Liễm Nghiêm thua trên tay mình nhiều lần như vậy, lần này cũng không thắng thế được, "Đáng tiếc cố nhân đi sớm, nếu không nhất định giới thiệu hắn với Liễm Trạng nguyên biết!" Nạp Lan Tĩnh nói là đáng tiếc, nhưng trong lời nói châm chọc Liễm Nghiêm dù gì chỉ là giống một người đã chết, có gì để hả hê!
"Vậy cũng thật là đáng tiếc!" Liễm Nghiêm để ly rượu xuống, ánh mắt mê ly, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, nhìn hắn không nói lời nào, Nạp Lan Tĩnh cũng không phải người cố ý gây sự!
"Khó có được Liễm ái khanh tài hoa hơn người, chức Công Bộ Thị Lang, Ngô ái khanh hãy chỉ điểm thật tốt!" Kiếm Thiếu Phong cười, nhìn Liễm Nghiêm cùng Nạp Lan Tĩnh không nói thêm gì nữa, lúc này mới mở miệng, lạnh lùng nhìn Nạp Lan Tĩnh, giống như Nạp Lan Tĩnh làm chuyện gì có lỗi với hắn.
"Thần tuân chỉ!" Ngô Thiên Hữu nhanh đứng dậy, mặc dù trên mặt nở một nụ cười, nhưng ánh mắt cũng là lạnh lẽo lợi hại, Tân Khoa Trạng Nguyên trực tiếp đến Công Bộ, hơn nữa Hoàng đế còn coi trọng hắn như vậy, điều này nói rõ lên cái gì!
Tứ hoàng tử bị phong lại trị vương, trong cung cũng không còn ai, từ sau khi Kiếm Thiếu Phong lên ngôi, hắn không có khả năng đoạt ngôi vị hoàng đế nữa, nếu Thái hậu còn tay cầm quyền, hắn còn có thể, nhưng bây giờ một tia hi vọng cũng không có, hôm nay Kiếm Thiếu Phong cũng chuyên chọn quả hồng mềm để bóp, trong Lục Bộ, chỉ có Lễ Bộ cùng Công Bộ có thể bị Kiếm Thiếu Phong định đoạt, mà Lễ bộ cũng không có tác dụng quá lớn, dĩ nhiên sẽ hướng đến Công Bộ, cũng có thể rèn luyện, nếu Liễm Nghiêm trung thành với hắn, ngày sau an bài vào Bộ Binh, Bộ Hộ!
Công Bộ Thị Lang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ là vừa vào đã làm đến Thị Lang, chỉ có thể nói Liễm Nghiêm tiền đồ vô lượng, con đường quan rộng mở, tuy nói đằng trước xảy ra chuyện không vui như vậy, bữa tiệc hiện tại cũng được tính là hòa hợp!
Sắc trời càng tối, Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm đi ra về sau, cho người ta đuổi tới đây, ngày mùa thu gió lớn vô cùng, Kiếm Thiếu Niệm nhìn Nạp Lan Tĩnh có chút lạnh, vô cùng đau lòng!
"Thỉnh an Vương Gia, vương phi nương nương!" Cung nhân đuổi đến, trên người rất lạnh, cả người run run, Kiếm Thiếu Niệm cũng không nghĩ nhiều, nắm tay Nạp Lan Tĩnh đi lên!
"Chờ một chút!" Ánh mắt của Nạp Lan Tĩnh chợt lóe, khi bước lên đuổi đi, đột nhiên lên tiếng ngăn Kiếm Thiếu Niệm lại, Kiếm Thiếu Niệm có chút không hiểu liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh, thân thể cũng dừng lại!
Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, "Mùi vị không đúng!" Nàng tự lẩm bẩm, thận trọng đi về phía trước đi, Lưu Thúy bên cạnh vội vàng giơ đèn lồng giơ lên, để Nạp Lan Tĩnh nhìn rõ ràng!
Chỉ thấy có một tầng màu trắng bột bạc, nếu không nhìn kỹ, chỉ cho rằng đây là một tầng sương, "Phấn trắng có độc!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một cái!
"Vương Gia tha mạng, Vương phi nương nương tha mạng!" Cung nhân vừa nghe, vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, bọn họ một mực bên cạnh, nhưng không biết vì sao lại có bột trắng này!
"Đứng lên đi, một lát để Lưu Thúy tìm thầy thuốc cho các ngươi, nếu thân thể khó chịu, liền đi Thái Y Viện lấy thuốc!" Nạp Lan Tĩnh phất tay áo, sắc trời tối như vậy, nếu có người ở đón gió gắn bột trắng, bọn họ chắc chắn nhìn không ra, hơn nữa, gió đến địa phương cũng dính, lúc này Nạp Lan Tĩnh mới ra tay cứu mấy cung nhân này!
“Ném đi!" Nạp Lan Tĩnh hơi phất phất tay, nhìn sắc mặt Kiếm Thiếu Niệm lạnh lẽo, nhanh lấy tay lôi kéo bàn tay của hắn!
"Nàng ta nhiều lần hại nàng, ta không nhịn được!" Hồi lâu, trên người Kiếm Thiếu Niệm, mang theo vài phần sát ý, lệ khí quanh thân, khiến Nạp Lan Tĩnh cảm thấu rõ ràng!
Nạp Lan Tĩnh ngọt ngào cười một tiếng, đầu ngón tay chạm môi của hắn, "Nhìn chàng,khi tức giận, thật dọa người!" Đầu ngón tay dịu dàng, khiến khuôn mặt này mềm mại đi!
"Cũng chỉ là diễn tuồng!" Nạp Lan Tĩnh khinh thường nói một câu, lúc bột bạc dính lên thân thể của con người, sẽ làm cho người ta tiêu chảy, chỉ là thuốc này lại ác độc ở chỗ, nếu dùng thuốc trị tiêu chảy, độc sẽ phản ứng với vài vị thuốc trong đó, đây mới là trí mạng nhất!
"Chuyện người tiền triều có không ít phiền lòng, hậu cung này giao cho ta, được không?" Nạp Lan Tĩnh lôi kéo tay Kiếm Thiếu Niệm, trong giọng nói mang theo mấy phần lấy lòng, dù sao nàng rất đau lòng Kiếm Thiếu Niệm, trước kia quan hệ của hắn với Kiếm Thiếu Huyền không tồi, nếu thật sự phải có người trả giá bằng máu, vậy hãy để cho nàng làm kẻ gánh chịu, để giữa bọn họ không cần có mối thâm thù đại hận lớn như vậy!
"Nhìn chàng, còn nghiêm mặt, không muốn theo ta đi một chút sao!" Nạp Lan Tĩnh hừ lạnh một tiếng, cố ý làm bộ như tức giận, vẫy mạnh khỏi tay Kiếm Thiếu Niệm, bĩu môi không nói chuyện!
"Ta chỉ là lo lắng cho nàng, chuyện này liền do nàng làm chủ, nếu lần sau lại bị người khi dễ, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn!" Kiếm Thiếu Niệm thở dài một cái, đời này của hắn coi như là nằm trên tay Nạp Lan Tĩnh, cho dù biết Nạp Lan Tĩnh làm bộ tức giận, nhưng trong lòng rất khẩn trương, thế nhưng hắn cũng đang ghen, cho dù Kiếm Thiếu Huyền đã giúp Nạp Lan Tĩnh một tay, nhưng Nạp Lan Tĩnh cũng không thiếu hắn, không cần nhân nhượng người kia như vậy!
Nạp Lan Tĩnh nhìn Kiếm Thiếu Niệm nhanh gật đầu một cái, hai người nhìn nhau cười một tiếng, chắp tay sóng vai đi về phía trước, nhưng trong lòng Nạp Lan Tĩnh thì âm thầm suy nghĩ, xảy ra chuyện như vậy, người bình thường nhất định hoài nghi Mạnh Vi đầu tiên, dù sao nàng ta bởi vì nàng mới bị Kiếm Thiếu Phong khiển trách, nhưng nếu nàng cùng Mạnh Vi khai chiến, chuyện có lợi như vậy cũng chỉ là bọn họ!
"Có muốn an bài một ít nhân lực hay không!" Kiếm Thiếu Niệm càng nghĩ càng không yên lòng, hắn muốn sắp xếp người ở trong bóng tối bảo vệ Nạp Lan Tĩnh, nhưng chỉ là một chốc lát yến hội này liền bị người ta hãm hại, tim của hắn thực sự lo lắng!
"Không cần, chỉ cần viện chúng ta sẽ không bị người khác chuyển chỗ trống là được!" Nạp Lan Tĩnh lắc đầu một cái, cười Kiếm Thiếu Niệm quá mức khẩn trương, ám vệ dù nhiều hơn nữa cũng chỉ là bảo vệ mình nàng, ai sẽ chú ý cung nhân bên cạnh, chẳng lẽ vẫn còn đặc biệt làm cho người ta bảo vệ mình sao!
Đêm thu dần lạnh, Nạp Lan Tĩnh tựa vào Kiếm Thiếu Niệm, chỉ là, ngược lại nghe tiếng địch truyền đến, vùng này vốn ít cung nhân, hơn nữa vào đêm, cũng không nhìn thấy một bóng cung nhân, giữa một vị nữ tử áo trắng, đứng ở ven đường, tiếng địch triền miên, tựa hồ đang kể rõ vô tận nhớ nhung! Chỉ là nhìn cách ăn mặc, giống như người Khâm Thiên Giám!
"Phạm Âm!" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi gọi một câu, không che giấu nét mừng rỡ trên mặt, kéo tay Nạp Lan Tĩnh, bước nhanh đi về phía nữ tử nọ!
Nạp Lan Tĩnh hơi cúi thấp đầu, cảm thấy tay lạnh lợi hại, giống như từ mùa hè thẳng đến mùa đông!
"Sư huynh!" Nữ tử nọ để cây sáo xuống, trên mặt nở nụ cười, hơi ngước mắt, trong đôi mắt tràn đầy quyến luyến với Kiếm Thiếu Niệm! Chỉ là Nạp Lan Tĩnh nghe lời nói của nữ tự kia, khiến lòng nàng chợt trầm xuống, vì sao nàng chưa từng nghe Kiếm Thiếu Niệm nhắc tới, hắn còn có một sư muội!
"Làm sao muội lại tới đây, còn ăn mặc mỏng manh như vậy!" Kiếm Thiếu Niệm không vui nhíu mày một cái, căn bản không như ngày thường lạnh lùng với người khác, bất tri bất giác lộ ra mấy phần thân mật!
"Sư phụ lão nhân gia vẫn chưa trở về, muội không yên lòng, muốn đi ra ngoài tìm hắn, hôm nay cố ý tới đây nói lời từ biệt với huynh!" Nữ tử tên Phạm Âm, thấp giọng nỉ non "Gần đây huynh tốt không?" Nàng đưa tay muốn đến gần Kiếm Thiếu Niệm như trước kia!
Nhưng bị Kiếm Thiếu Niệm không dấu vết lui sang một bên, "Ừ, nhưng muội đã có tẩu tẩu rồi." Kiếm Thiếu Niệm khe khẽ gật đầu, "Tĩnh nhi!" Hắn không khỏi gọi một câu, theo thói quen nhìn sang bên cạnh, không bóng dáng của thấy Nạp Lan Tĩnh, trong lòng hắn kinh hãi, tuy nói trong ngày thường Nạp Lan Tĩnh là nữ tử có thiện ý, nhưng cũng không phải dạng hào phóng gì, hắn nhanh quay đầu lại, nhìn Nạp Lan Tĩnh có một chút  lấy lòng, "Tĩnh nhi, đây là sư muội, nàng mau tới đây?" Hắn hỏi cẩn thận!
Nạp Lan Tĩnh hơi cười cười, nhìn hắn trước mặt người khác là một Tiêu Dao Vương phách lối, trước mặt mình lại giả bộ đáng thương nhưu vậy, lửa giận trong lòng cũng không còn bao nhiêu, nàng hít một hơi thật sâu, bọn họ đã trải qua sống chết, còn có cái gì không thể tin, Nạp Lan Tĩnh mang theo nụ cười tự tin, chậm rãi đi tới!
Phạm Âm không khỏi nhìn Nạp Lan Tĩnh, theo như lời đồn sư huynh cưng chiều nàng đến tận trời, nhìn nàng có bộ dáng ma bệnh, trên mặt cũng không có huyết sắc, thật sự không nhìn ra nàng có gì tốt !
"Tĩnh nhi, đây là tiểu sư muội!" Kiếm Thiếu Niệm nhìn Nạp Lan Tĩnh đi vào, nhanh tay đỡ Nạp Lan Tĩnh, eo còn cố ý cong cong, dáng vẻ đáng thương nhường nào, Nạp Lan Tĩnh khẽ cười một tiếng, tay không tự chủ vuốt ve mu bàn tay hắn, hắn đường đường là Thân Vương, lại như một nô tài, thật sự làm trò cười cho người ta!
Nhìn động tác thân mật giữa hai người, mặt của Phạm Âm rất khó coi, hơi hạ mí mắt, không nói một lời, xoay người rời đi!








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.