Chương trước
Chương sau
Nạp Lan Tĩnh khẽ nhíu mày, thấy lúc này hình như ở dưới lớp da có trùng tử đang đi loạn, ngược lại trong lòng có chút sợ hãi than, loại vật này nàng đã nghe qua, nghe nói trước kia có một vị Hoàng hậu đặc biệt ác độc, vì hành hạ Phi tần hậu cung mới nghiên chế (nghiên cứu, chế tạo),rất thích cảm giác nhìn bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong, loại phương pháp này rất độc ác, chính là muốn chết cũng không được, sau đó dần dần thất truyền, nhưng không nghĩ lại nhìn thấy ở đây, đủ để thấy Kiếm Thiếu Niệm đối với Tiêm Dạ một chút tình cảm cũng không có lưu!
          
"Để cho nàng tỉnh lại!" Kiếm Thiếu Niệm từ trong ngực lại móc ra một viên thuốc, để người cho Tiêm Dạ ăn vào, nói thật hắn rốt cuộc có chút lo lắng Nạp Lan Tĩnh nói hắn lòng dạ độc ác, nhưng nhìn vẻ mặt Nạp Lan Tĩnh, giống như cũng không muốn nói cái gì, tim của hắn mới buông lỏng một chút, nhân từ đối với người chính là tàn nhẫn đối với mình, Tiêm Dạ làm hại Nạp Lan Tĩnh lỗi lớn như vậy, tuyệt đối không thể để cho nàng chết dễ dàng được, phải để cho nàng ta nếm thử một chút cảm giác thống khổ nhất trong cuộc sống!
Ăn xong viên thuốc, Tiêm Dạ cũng từ từ tỉnh lại, trong ánh mắt nàng tản ra nhàn nhạt tro tàn, nhưng nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm đứng sóng vai, thấy Kiếm Thiếu Niệm thận trọng che chở Nạp Lan Tĩnh, trong đầu rất khổ sở, "Đã nhiều năm như vậy, ngươi cự tuyệt nàng đối với ta như vậy, rốt cuộc ở trong mắt ngươi ta là cái gì?" Trong lòng Tiêm Dạ tràn đầy khổ sở, nhiều năm như vậy nàng luôn có thói quen đi theo sau lưng Kiếm Thiếu Niệm, giống như chỉ cần như vậy nàng sẽ cảm thấy Kiếm Thiếu Niệm là của nàng, cho dù nàng là sát thủ lạnh lùng, cho dù chỉ có thể làm ám vệ núp trong bóng tối, nhưng bất luận có mong muốn gì, cũng không đè nén được thiếu nữ động tình!
"Bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh được với nàng, cho dù là Phụ hoàng ta, người nào hại nàng, ta nhất định không buông tha!" Vẻ mặt Kiếm Thiếu Niệm, giữa trán tràn đầy lệ khí, nhu tình của hắn chỉ bộc lộ ra ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh!
Khụ khụ, Tiêm Dạ mềm nhũn nằm trên mặt đất, trong giây phút này, tất cả mộng của nàng liền bể nát, đêm qua, nàng rõ ràng nhìn thấy Kiếm Thiếu Niệm đã ở bên cạnh Nạp Lan Tĩnh nghỉ ngơi, cho nên mình mới to gan đi trộm quần áo, nhưng tại sao, trong lúc bất chợt lòng của nàng bỗng nhiên sáng tỏ, thì ra là, thì ra ngay cả Kiếm Thiếu Niệm cũng bắt đầu hoài nghi mình"Ta cái gì cũng sẽ không nói cho ngươi!" Nàng trợn to hai mắt, chợt nghĩ đến lúc Kiếm Thiếu Niệm nghĩ muốn giết mình, là Thu Nguyệt cứu, đương nhiên là ý tứ của Nạp Lan Tĩnh, nàng ta có lời muốn hỏi mình, nàng điên cuồng cườ một tiếng, cho dù cả cuộc đời này của nàng không cách nào có được Kiếm Thiếu Niệm, nhưng có hắn người hắn yêu nhất đi cùng mình, cũng là một chuyện tốt!
"Ngươi không muốn nói, ta cũng không có gì muốn hỏi!" Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt cười một tiếng, nhưng nàng vừa mở miệng, thế nhưng khiến Tiêm Dạ sợ ngây người, giọng nói của nàng ra rõ ràng giống như trước kia, hoàn toàn không có tiều tụy vì bệnh như trước!
"Ngươi thích hắn, ta cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì nam nhân của ta có bản lãnh khiến nữ nhân điên cuồng!" Nạp Lan Tĩnh hơi ngẩng đầu, trên nét mặt mang theo vài phần  hài lòng, lời này của nàng thật ra khiến Kiếm Thiếu Niệm cực kỳ hưởng thụ!
"Nếu chỉ dựa vào ngươi chắc chắn không có can đảm đó, dám xuống tay với ta, về phần bà ta nói như thế nào thuyết phục được ngươi, ta cũng không muốn biết, ta chỉ cảm thấy Thuận An Quý cũng là một lợi hại, có thể nám rõ dược tính của phấn hoa rõ ràng như vậy!" Nạp Lan Tĩnh thở dài, mặc dù Thuận An Quý nhân đã chêys, thuốc này sợ rằng trước đó bà ta đã giao cho người nọ, từ lần trước sau khi Thuận An Quý nhân bại lộ ra, tự nhiên mình cũng đặc biệt chú ý các loài hoa mà nàng tiếp xúc qua, nhưng cuối cùng do Tôn thái y y thuật cao minh, mình chỉ gợi ý một chút, ông ấy rất nhanh liền tra xét ra ngoài, thân thể của mình mới khá nhanh như vậy!
"Hừ, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được!" Tiêm Dạ hừ lạnh một tiếng, lòng của nàng đã chết, thay vì chịu hết hành hạ, chẳng bằng chết thoải mái đi, nàng tham lam liếc mắt nhìn Kiếm Thiếu Niệm, đưa thanh ảnh hắn lưu lại thật sâu trong đầu mình, nàng nhắm mắt lại, hi vọng, hi vọng đời sau mình có thể có cơ hội, hầu ở bên cạnh hắn!
"Hừ, ngươi biết không, ta cứu ngươi, cũng không phải do có lời muốn hỏi ngươi, mà là không muốn để cho ngươi chết sớm như vậy, Thu Nguyệt chặt một cánh tay của nàng, móc một con mắt!" Giọng nói Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng, nàng không phải Thần Phật, sẽ không đối xử tử tế với người đã hại mình, cho dù đôi tay dính đầy máu tươi, cũng muốn để nàng bỏ ra cái giá tương ứng!
"A!" Thu Nguyệt ngoan độc chém, sau đó móc mắt Tiêm Dạ ra, Tiêm Dạ** đau dữ dội, nàng vừa muốn kêu thành tiếng, nhưng bị người áo đen bên cạnh chặn lại miệng!
** Nguyên tác để là Thu Nguyệt ta thấy không đúng lắm nên sửa lại
"Đưa thứ này cho Bác Hàn Vương, nói là qua ta đưa tặng hắn!" Nạp Lan Tĩnh hơi xoay mặt đi, nàng nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, dĩ nhiên không thích ứng được, nhưng nàng lại không thể không làm như vậy, nàng vì cái gì chính là chấn nhiếp* mọi người, để cho bọn họ biết phản bội sẽ phải trả cái giá như thế nào!
*chấn nhiếp: kinh sợ, sợ hãi, kinh hoàng
"Nàng hoài nghi là hắn ra tay?" Nét mặt Kiếm Thiếu Niệm âm trầm dọa người, mặc dù hắn vẫn còn thương yêu Hoàng đệ người cùng mình cùng nhau lớn lên, nhưng nếu để cho hắn biết được hắn ( Bác Hàn Vương) có lòng hại Nạp Lan Tĩnh, đừng trách hắn lục thân bất nhận ( người thân cũng không nhận)!
"Không phải!" Nạp Lan Tĩnh lắc đầu một cái, nhưng không muốn nói thêm gì nữa!
Suy nghĩ của Kiếm Thiếu Niệm hơi đổi, thế nhưng hắn đã biết là ai giở trò quỷ ở sau lưng, nhưng thấy Nạp Lan Tĩnh cũng không muốn truy cứu, nên hắn lại cứng rắn đè xuống tức giận trong lòng, hắn rốt cuộc không muốn ngày sau Nạp Lan Tĩnh sẽ cảm thấy hổ thẹn với Kiếm Thiếu Huyền, như vậy cũng là tôn trọng quyết định của nàng!
"Được, đi ra ngoài lâu như vậy, cũng mệt mỏi, ta đỡ nàng trở về đi thôi!" Kiếm Thiếu Niệm dịu dàng nói chuyện với Nạp Lan Tĩnh, cũng giấu đi sạch sẽ lệ khí đầy người, giống như vừa rồi không có phát sinh cái gì, Tiêm Dạ cố gắng chống người, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi, trong lòng vô cùng khổ sở!
"Kiến hình!" Nếu như Tiêm Dạ cho rằng đến đây là thôi, ngươi thế nhưng coi thường tức giận của Kiếm Thiếu Niệm, mặc dù hắn không thể động thủ với Kiếm Thiếu Huyền, nên lửa giận này dĩ nhiên do Tiêm Dạ nhận!
"Dạ!" Mặc dù người áo đen đồng tình Tiêm Dạ, ai cũng không dám nhiều lời nửa câu, Tiêm Dạ có ngày hôm nay nhưng cũng là kết cục nàng nên có, không thể không nói, Kiếm Thiếu Niệm cũng khiến mọi người kinh sợ, làm cho bọn họ biết, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, lại nói, ám vệ vốn có thể quyết định tính mạng của chủ tử và người thân, nếu như đến ám vệ cũng không thể tin, người đó sợ là chết thế nào cũng không biết!
Ngược lại Thu Nguyệt hơi tò mò, thủ đoạn của Kiếm Thiếu Niệm nàng chưa từng thấy qua, khi người áo đen kia hành hình, nàng không khỏi vội vàng đi theo, nhưng nhìn những người áo đen này nhẹ nhàng ở trên người Tiêm Dạ tạo ra mấy vết thương, chỉ thấy được hắn mang tới một ít vò mật ong, ngược lại Thu Nguyệt rất hiếu kỳ, đều nghe nói ở trên vết thương rắc muối, ngược lại chưa có thấy qua kiểu rắc trước mặt, hành động của người kia ngược lại rất chính xác, mật ong này thế nhưng đổ toàn bộ ở trong vết thương, một giọt cũng không có chảy ra ngoài, đợi một lát sau, Thu Nguyệt mới biết đây là vì sao, lúc này ở giữa mặt đất có không ít con kiến bò tới, hiện đầy từng đốm đen nhỏ, lại bò tới trên vết thương này, Rốt cuộc lần này Thu Nguyệt không nhịn được nữa, ngược lại ói sạch sẽ, trong lòng của nàng cảm thấy Kiếm Thiếu Niệm nhất định hệt như ác ma y, quá dọa người rồi! Sợ là bất kỳ ai nhìn thấy qua việc này, cũng không dám dễ dàng phản bội Kiếm Thiếu Niệm, một khi bị phát hiện ra, loại hành hạ sống không bằng chết này, ai cũng không chịu nổi!
Bên này, Nạp Lan Tĩnh nhẹ nằm ở trên giường, Kiếm Thiếu Niệm vội vàng bận bịu bưng trà rót nước cho nàng, ai cũng không nhìn ra hắn có thể dùng thủ đoạn như vậy!"Lưu Thúy, ngươi đi nói cho Tôn thái y, đổi phương thuốc thành phương thuốc trị bệnh hoa liễu!" Mắt Nạp Lan Tĩnh khẽ híp một cái, nếu Tiêm Dạ này đã tiết lộ chuyện cho Mạnh Vi, nghĩ đến nàng ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, cơ hội để cho một người thân bại danh liệt tốt như vậy, đương nhiên nàng muốn nắm chặt thật tốt, không bằng mình lại tương kế tựu kế!
"Thật xin lỗi!" Kiếm Thiếu Niệm nhẹ nhàng ôm Nạp Lan Tĩnh, thấy nàng thật vất vả thân thể mới khá hơn một chút, lại bận bịu đối phó những người này, cuối cùng do mình hại nàng phải bận tâm như vậy!
"Chúng ta là phu thê, không được nói những lời như vậy nữa!" Nạp Lan Tĩnh vòng quanh ôm eo Kiếm Thiếu Niệm, suy cho cùng đây là lựa chọn của mình, không có người nào thật xin lỗi người nào, chỉ là, nàng không khỏi thở dài một cái, "Trong lòng của ta cuối cùng vẫn lo lắng biểu ca!" Nạp Lan Tĩnh nghe Vận Ninh nói như vậy, trong đầu luôn không yên tâm!
"Ừ, Hồ phù đã truyền tin đến, Kiếm Thiếu Phong cuối cùng cũng có động tác, chỉ là trên đại diện cũng không phải Quy Tư quốc xâm phạm Đại Dong, nói rằng xuất hiện đạo tặc, nếu như ta đoán không sai, Cung Tướng quân sợ là còn không kịp hồi kinh, sẽ nhận được tin, trực tiếp đi trước dẹp loạn!" Dĩ nhiên Kiếm Thiếu Niệm hiểu rõ lo âu trong lòng Nạp Lan Tĩnh, hắn dừng một chút rồi nói, "Chẳng qua ta đã phái một bộ phận tinh anh của Hồ phù chạy trước dò thăm tin tức!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.