Chương trước
Chương sau
"Tại sao lại là ngươi?" Nạp Lan Tĩnh hơi nâng cao giọng nói, trong mắt thêm mấy phần đề phòng, nàng chính là không có nghĩ tới, đi tới trong sân nơi này lại là Thượng Quan Tầm, tuy nói võ công của Thượng Quan Tầm cũng không tồi, nhưng lặng yên không một tiếng động xử trí nhiều ám vệ như vậy, cũng tuyệt đối không thể nào!
Thượng Quan Tầm nhìn trên mặt Nạp Lan Tĩnh mang đầy nét cười kia, không khỏi nhàn nhạt lộ ra mấy phần vui vẻ, nhưng khi nhìn lại lần nữa, Nạp Lan Tĩnh đã đổi lại thành vẻ mặt lạnh như băng thường thấy, giống như rét lạnh trong mùa đông, mang theo cái lạnh thấu xương!
"Không phải ta thì là ai?" Thượng Quan Tầm nhẹ nhàng nâng lên giọng nói, "Tiêu Dao Vương Phi!" Thượng Quan Tầm cũng không biết tại sao mình, chính là hết lần này tới lần khác để ý cái thân phận này của nàng, mang theo vài phần tức giận, mang theo vài phần buồn bã, hoặc là không dám, cũng là khát vọng!
"Tiểu thư!" Lưu Thúy đang lấy áo choàng ở bên trong, lại nghe được ở ngoài sân có tiếng của nam tử, hơn nữa cái giọng nói này cũng rất xa lạ, hoàn toàn không phải Nhị hoàng tử, Lưu Thúy không hề nghĩ ngợi, vội vàng chạy ra, ngoài miệng cũng theo bản năng gọi Nạp Lan Tĩnh, chỉ sợ Nạp Lan Tĩnh xảy ra chuyện!
Ách, chỉ là Lưu Thúy cũng không biết, cũng bởi vì nàng phát ra tiếng, Thượng Quan Tầm chợt quay đầu sang, nhanh chóng điểm huyệt đạo của Lưu Thúy, Lưu Thúy đứng lại không thể nhúc nhích, một chân kia đang bước ra, cũng treo lơ lửng ở giữa không trung!
"Đã lâu không gặp!" Thượng Quan Tầm thu lại cánh tay, trên mặt mang mấy phần ôn hòa vui vẻ, nụ cười sạch sẽ kia, giống như là thứ gì đó thuần khiết nhất trong trời đất, hắn tùy ý ngồi ở đối diện Nạp Lan Tĩnh, dùng giọng nói giống như là giữa những bằng hữu lâu năm nói với nhau, chẳng qua là, tính toán trong mắt cũng không lừa được người khác, hắn dám ra tay điểm huyệt đạo của Lưu Thúy, chính là chắc chắc Nạp Lan Tĩnh không dám gọi người, phải biết một nam tử vô cớ xuất hiện ở trong viện của nàng, cho dù nàng nhanh mồm nhanh miệng, cũng không đỡ được mồm miệng của nhiều người, hơn nữa nàng yêu Nhị hoàng tử như vậy, làm sao có thể gây rối thêm cho hắn như vậy, nàng là rất yêu Nhị hoàng tử đi, không biết tại sao, Thượng Quan Tầm tin tưởng điều này, trong lòng không khỏi buồn bã!
Nạp Lan Tĩnh chỉ cười nhẹ không nói, nàng cùng Thượng Quan Tầm quen biết nhiều lắm cũng chỉ là trên phương diện làm ăn mà thôi, Thượng Quan Tầm rất có thủ đoạn, đây cũng là điều mà nàng muốn lợi dụng, chỉ là, nàng hơi cau mày, từ đầu đến cuối vẫn không cách nào hiểu, cuối cùng là hắn vào đây bằng cách nào!
Ánh trời chiều nhuộm cả trong sân viện một tầng màu vàng kim nồng đậm, chiếu rọi vào đóa hoa trong bụi rậm kia, càng phát ra diễm lệ, Nạp Lan Tĩnh giống như chợt hiểu ra, đây mới là tử huyệt của mọi người, nếu như nàng đoán không lầm, đoán chừng Sở Ngạo Sương hẹn mọi người tới đây, sợ đã tồn tại phần ý định này, có một cao thủ về hoa giúp nàng ta, xem ra lần này nàng ta là nhất định muốn phá hủy mình!
"Thật là trùng hợp, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được Thượng Quan công tử!" Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày một chút, tay ngọc mềm mại, chính là nâng lên chén trà ở bên cạnh, bình thản vì Thượng Quan Tầm rót một chén trà, tiếng nước trà chảy tinh tế, mang theo vài phần thanh nhã!
"Cũng không phải là trùng hợp, vì để tìm được chỗ ở của Vương Phi, cũng mất không ít tâm tư!" Lời của Thượng Quan Tầm nói đều là sự thật, hắn nhìn khuôn mặt Nạp Lan Tĩnh kia, không nói hết được yên bình, cho nên liền thất thần trong chốc lát, nhưng cũng chỉ có trong nháy mắt, hắn liền khôi phục hoàn hồn, "Hôm nay tới đây, cũng là muốn cùng Vương Phi giải trừ giao ước!" Thượng Quan Tầm đi thẳng vào vấn đề, cũng không nói gì quanh co lòng vòng cùng Nạp Lan Tĩnh!
"Hả!!" Nạp Lan Tĩnh kéo dài giọng nói, trong mắt mang theo vài phần giễu cợt, "Ngược lại Thượng Quan công tử thật biết tính toán, đầu tiên là để cho lệnh muội tới hậu cung hại ta, bày ra hiệp ước của chúng ta cho người khác xem, ngược lại ném danh tiếng của Thượng Quan gia ra ngoài, chỉ là trên đời nào có chuyện tốt như vậy, Thượng Quan công tử đây chẳng lẽ là muốn qua cầu rút ván?" Nạp Lan Tĩnh nhìn nước trà đã dần lạnh trong taymình, chính là nhanh chóng đổi một chén nóng, giọng nói cũng không nhanh không chậm, ngược lại giống như đang tán gẫu!
"Ha ha, đều nói Vương Phi ăn nói khéo léo, ngược lại trước kia ta không có biết, hôm nay nhìn bộ dáng cưỡng từ đoạt lý này của Vương Phi, cũng đã tin!" Thượng Quan Tầm ha hả cười một tiếng, "ngược lại lời này của Vương Phi lại che dấu dã tâm của Vương Phi, ý định ban đầu của Vương Phi cũng cũng không phải là hợp tác cùng Thượng Quan gia, mà là muốn thâu tóm Thượng Quan gia!" Thượng Quan Tầm nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, nhìn bộ dáng, trên người nào có khí chất của thương nhân, rõ ràng cũng chỉ là một mỹ nam tử!
Tuấn nam mỹ nữ ngồi chung một chỗ,có vẻ cũng có mấy phần hài hòa, chỉ là cuối cùng trong lòng Thượng Quan Tầm đối với Nạp Lan Tĩnh là mang theo phòng bị nồng đậm, ban đầu bọn họ vốn là hợp tác, nhưng không nghĩ tới Nạp Lan Tĩnh ở sau lưng lừa gạt, một mặt cùng mình chu toàn, một mặt lại chèn ép Thượng Quan phủ, đều nói thương không cùng quan đấu, cho dù là Thượng Quan gia có chút của cải, cũng không chịu nổi quan phủ mỗi ngày đều kiểm tra!
"Chỉ là, hôm nay trong triều tình thế không yên, cho dù là Vương Phi thật sự thành công, cũng không biết Vương Phi còn có thể có phúc hưởng thụ hay không!" Thượng Quan Tầm nói vân đạm phong khinh, nhưng trong lời nói đều rất sắc bén, nhìn dáng vẻ, cũng biết thường ngày hắn nhất định rất lợi hại!
" Không nghĩ tới Thượng Quan công tử cũng quan tâm đối với chính sự trong triều như vậy, chỉ là không biết Thượng Quan công tử có từng nghe qua một câu nói gọi tiền tài có thể thông Thần chưa, càng là lúc này lại càng muốn vơ vét tiền tài, hơn nữa, Bổn vương phi cũng không có ý chèn ép Thượng Quan gia, chỉ cần Thượng Quan công tử không giúp người hại Bổn vương phi, chúng ta vẫn có thể hợp tác như cũ!" Nạp Lan Tĩnh nói mặt không đỏ tâm không gấp, vốn là nàng cố ý để cho người của Lại bộ tìm chút phiền toái cho Thượng Quan gia, ngược lại hiện tại sau khi nói một hồi lại thành bộ dạng bất đắc dĩ!
"Thương nhân làm việc mọi việc đều dựa trên lợi ích, nhưng là bây giờ đừng nói là có lợi, chính là ngay cả Thượng Quan gia đều phải theo vào, Vương Phi cảm thấy hợp tác còn có thể tiếp tục sao?" Giọng nói Thượng Quan Tầm mang theo vài phần lạnh lung nghiêm nghị, cho dù là hắn không phòng bị, Thượng Quan Lạc nói, lấy hiệp ước kia ra, gây phiền toái cho Nạp Lan Tĩnh, nhưng là Thượng Quan Lạc cuối cùng là người của Thượng Quan gia, trong lòng Thượng Quan Tầm vẫn là nguyện ý vì nàng giải vây!
Chỉ là hắn đối với Nạp Lan Tĩnh cũng là mang theo vài phần thưởng thức, nếu không phải dã tâm Nạp Lan Tĩnh quá lớn, hoặc giả bọn họ thật sẽ trở thành đối tác tốt để phát triển sinh ý buôn bán, hoặc cũng là bằng hữu!
"Đây cũng là thái độ cầu người của Thượng Quan công tử sao?" Nạp Lan Tĩnh vừa nói, chén trà trong tay mạnh mẽ rơi xuống, nước trà kia bắn tung toé ra ngoài, rơi vào trên bàn, lóe ra từng đám bọt nước, sắc mặt Nạp Lan Tĩnh trầm xuống, mang theo vài phần chất vấn!
"Hinh như Vương Phi muốn quá nhiều thứ, Thượng Quan gia có lẽ chỉ cần một câu nói của Vương Phi, liền vĩnh viễn biến mất ở hoàng triều Đại Dong này, nhưng là bây giờ, tính mạng của Vương Phi cũng là ở trên tay của ta, người nào cầu xin người nào, hình như Vương Phi còn không có hiểu rõ!" Thượng Quan Tầm hơi đổi sắc mặt, trong giọng nói cũng rất cứng rắn!
"Vậy sao?" Nạp Lan Tĩnh đột nhiên nhếch môi một cái, mang theo vài phần vui vẻ, "Ngươi còn định ở bên ngoài nhìn bao lâu!" Nạp Lan Tĩnh bất chợt nâng cao giọng nói, Thượng Quan Tầm theo bản năng liền nhìn về phía đầu tường bên ngoài, Nạp Lan Tĩnh nhìn chuẩn xác lúc này, chính là khởi động cơ quan, bắn châm độc ở trên khuyên tai về phía Thượng Quan Tầm, thân thể của mình cũng là chợt lui về phía sau, cùng Thượng Quan Tầm kéo ra một đoạn khoảng cách!
Cuối cùng Thượng Quan Tầm cũng là người lợi hại, cho dù là Nạp Lan Tĩnh bắn đột ngột, nhưng Thượng Quan Tầm cũng là vững vàng đẩy ra, thấy Nạp Lan Tĩnh vui vẻ, không khỏi nổi giận đứng lên, thế nhưng mình lại mắc bẫy của nàng, Thượng Quan Tầm tung người nhảy lên, chính là muốn bắt Nạp Lan Tĩnh cho bằng được!
Suy cho cùng Nạp Lan Tĩnh cũng không có công phu, cho dù là nhanh chóng lùi lại, làm sao có thể là đối thủ của Thượng Quan Tầm, mắt thấy tay Thượng Quan Tầm sắp chạm được đến trên ống tay áo của Nạp Lan Tĩnh, lại là một bóng dáng màu đỏ ngăn cản Thượng Quan Tầm!
"Ngươi là ai?" Nhìn thấy người tới võ công không đơn giản, Thượng Quan Tầm vội vàng thu tay, chỉ thấy được nam tử một thân màu đỏ kia ngăn cản ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, đôi mắt quyến rũ như vẽ, đẹp đẽ động lòng người, hoàn toàn so với nữ nhân còn đẹp hơn, cho dù là đứng ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, cũng không kém chút nào!
"Hừ, tính mạng của nữ nhân này, chỉ có thể do tiểu gia ta tự mình đến lấy!" Nam tử hừ lạnh một tiếng, mang theo vài phần cuồng ngạo, một thân y phục đỏ rực kia, càng lộ vẻ phách lối, cũng không nói thêm nửa câu, hai người lại lao vào đánh nhau!
Nạp Lan Tĩnh ánh mắt lạnh lẽo, mới vừa rồi khi nàng uống trà, chính là nhìn thấy gió nhẹ thổi lên một góc màu đỏ kia, trong lòng chính là đã có kết luận, Nguyệt Nhất ở trên tay của mình ăn những thứ thua thiệt kia, hôm nay nghe nói mình sẽ đến Quốc tự này, hắn tới đây xem một chút cũng là phải!
"Lưu Thúy!" Nạp Lan Tĩnh nhìn hai người đánh đến khó phân thắng bại, vội vàng đi qua xem Lưu Thúy còn đứng ở cửa, trên mặt hiện lên mấy phần nóng nảy, nhưng suy cho cùng Nạp Lan Tĩnh không có công phu, dù thông minh cũng không biết phá giải huyệt đại trên người Lưu Thúy như thế nào!
Nạp Lan Tĩnh lại nhẹ nhàng cắn môi, nhưng là để mặc cho Lưu Thúy đứng như vậy, chính mình đi vào trong phòng bưng ra đầy một chậu nước sạch, các nàng ở thiện phòng, cũng là sương phòng trong chùa, cũng không thể nói cỡ nào thật là tốt, cũng không khác gì viện của nhà nông bình thường, trên nóc phòng bởi vì muốn phơi một chút đồ, bên cạnh còn để một cái thang, Nạp Lan Tĩnh tốn sức trèo lên, nhìn chỗ xa kia hình như đứng một ít thị vệ, nhưng cố tình nơi mình ở có chút  xa, bọn thị vệ cũng không nhiều, Nạp Lan Tĩnh hơi híp mắt, thấy bên ngoài viện quả nhiên có chút hoa tươi đang nở rộ!
Nạp Lan Tĩnh cắn răng, chợt hướng phía bên đó vẩy tới, trên núi gió lớn, nước kia bị gió núi thổi bay, chính là phân tán ra, rơi vào trên cánh hoa đang nở rộ kia, nhưng cuối cùng là quá chậm, hơn nữa nước này cũng tùy ý tản ra, ý định của Nạp Lan Tĩnh là dùng nước che dấu bớt mùi thơm của hoa tươi, hôm nay sợ là chờ bọn hắn đánh xong, mình vẫn không thể che dấu được mùi thơm của hoa, Nạp Lan Tĩnh hơi cúi thấp đầu, trong mắt sáng lên, chính là bỏ bùn đất trên đất kia vào trong bồn, nữa đứng ở nơi đầu gió đổ xuống, trên cánh hoa kia rất nhanh liền lây dính bùn đất, thành màu xám tro!
Trên trán Nạp Lan Tĩnh toát ra mồ hôi, nhưng cũng không thể chú ý được nhiều như vậy, cuối cùng trời không phụ người có lòng, người đầu tiên chạy tới lại là Tiêm Dạ!
"Vương Phi!" Tiêm Dạ tung người chạy tới đây, nhưng bởi vì cơ thể mới vừa khôi phục như cũ, thân thể còn rất yếu!
"Không cần phải để ý đến ta, trước đi cứu Lưu Thúy!" Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo một cái, trên người mình mang theo không ít đồ, tự vệ cũng không có vấn đề gì, nhưng Lưu Thúy bị người điểm huyệt đạo, không cách nào nhúc nhích, nếu như có chuyện gì xảy ra, Lưu Thúy chính là ngay cả chạy cũng không chạy được!
Về phần hai người trong sân kia, cũng là nhìn không rõ ràng lắm chiêu thức của bọn họ, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng cùng màu đỏ, cứ như vậy tùy ý bay qua bay lại!
Tiêm Dạ vừa mới cứu Lưu Thúy, lúc đang muốn đi tới đứng ở bên cạnh Nạp Lan Tĩnh, bóng dáng hai người kia đột nhiên dừng lại, bọn họ đứng đối diện với nhau, sát ý còn lại trong mắt không có che giấu, hai người nhìn lẫn nhau như là hận không được muốn diệt trừ đối phương!
Hơn nữa trên người cũng đều bị thương, Thượng Quan Tầm đột nhiên ho khan một tiếng, từ giữa môi chảy ra một chút máu, phịch một tiếng, mọi người còn không có nhìn rõ ràng, chính là nhìn thấy Thượng Quan Tầm thẳng tắp té xuống đất, không có phản ứng!
Nạp Lan Tĩnh hơi cau mày, Thượng Quan Tầm ngã xuống, nhưng mà thấy được sắc mặt Nguyệt Nhất vẫn như thường, Nạp Lan Tĩnh ngắm nhìn bốn phía, cũng là âm thầm suy nghĩ, lòng dạ của Nguyệt Nhất so sánh với Quan Tầm ác độc lợi hại hơn, nếu như rơi vào trên tay hắn, mình sợ là lành ít dữ nhiều, hơn nữa thân thể ám vệ ngoài cửa cũng đều chưa có khôi phục hoàn toàn, nếu như lấy cứng đối cứng mình dĩ nhiên là phải thua thiệt!
"Ha ha, ta chính là nói tính mạng nữ nhân này là của ta!" Nguyệt Nhất nhìn Thượng Quan Tầm vì thể lực cạn kiệt mà té xuống đất, trên mặt tràn đầy vui vẻ, chân mày Nạp Lan Tĩnh cũng là nhíu chặt hơn, cũng không chờ Nạp Lan Tĩnh nghĩ làm sao để thoát thân cho tốt, lại không ngờ rằng Nguyệt Nhất cười điên cuồng một tiếng, liền cũng ngã trên mặt đất!
Nạp Lan Tĩnh đi về phía trước vài bước, lạnh lùng nhìn hai người nam nhân trên đất này, mang theo vài phần dò xét, hồi lâu sau thấy bọn họ cũng không có động tĩnh, lúc này mới xác định hai người kia đều đã té xỉu!
"Vương Phi không tốt, mùi thơm này hình như không đúng!" Tiêm Dạ đứng ở sau lưng Nạp Lan Tĩnh, cũng là ngửi thấy mùi thơm này, vội vàng cả kinh kêu thành tiếng, vốn là Tiêm Dạ là không thèm để ý, nhưng là đóa hoa này nở rộ, mùi thơm hình như so mới vừa rồi càng thêm nồng đậm lên, bởi vì mới vừa rồi chính là bị cho ngửi mê hương, Tiêm Dạ dĩ nhiên là hết sức cảnh giác!
Tiêm Dạ vừa nói, sắc mặt khẽ biến một chút, đưa tay chính là nghĩ muốn dùng bùn đất làm giảm bớt mùi thơm này, "Chậm đã!" Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy ý định của Tiêm Dạ, nhẹ quát một tiếng, bởi vì nàng đối với hương liệu là cực kỳ tinh thông, tuy nói mới vừa rồi hoa này mùi thơm còn nhàn nhạt, để cho nàng ngửi thấy cũng không ngửi ra cái gì, nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi nồng đậm hơn như vậy, Nạp Lan Tĩnh dĩ nhiên là ngửi ra tác dụng của thứ này!
Sắc mặt Nạp Lan Tĩnh thay đổi càng phát âm trầm, hay cho một cái Sở Ngạo Sương, lại là ở bên trong hoa thả thôi tình thuốc (thuốc kích dục),thật là rất ác độc, "Hoa này chúng ta liền để cho vật quy nguyên chủ đi!" Nạp Lan Tĩnh vừa nói, trong mắt hiện ra tính toán, mang theo vài phần vui vẻ!
Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng hướng về phía Lưu Thúy nói mấy câu, Lưu Thúy đáp một tiếng, liền từ bên trong lấy ra một bộ y phục rồi làm ướt, nhẹ nhàng che lên mũi, cẩn thận hái đóa hoa kia xuống, để ở một bên trên y phục, rồi bọc lại!
Đêm từ từ phủ xuống, ánh trăng chiếu sang lên núi này càng làm nơi đây phát ra thần bí,giống như sự thần bí khi bao phủ lên một tầng khăn che mặt, bên trong chùa chiền này cũng bắt đầu thắp đèn, một chút xíu, bên trong cảnh đêm ở nơi này, ngược lại nhiều thêm mấy phần nhu hòa, cũng là chỉ có viện tử này của Nạp Lan Tĩnh, đen kịt một mảnh, chính là ngay cả một ngọn đèn cũng không sáng!
Có hai bóng người, lén lén lút lút đi tới cửa viện của Nạp Lan Tĩnh, không ngừng hướng bên trong nhìn vào, nghe bên trong không có một chút động tĩnh nào, hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhanh chóng ẩn nấp trong màn đêm đen!
Ban đêm trong núi luôn là cực kỳ yên tĩnh, tiếng kêu to của con cú mèo, càng phát ra rõ ràng, càng khiến cho núi này tăng thêm vài phần thần bí, "Người đâu, có thích khách, có thích khách!" Không biết là cung nhân trong viện nào kêu to thành tiếng, vốn là cả núi lớn đang yên tĩnh, giờ thay đổi trở nên vô cùng huyên náo!
Âm thanh kia càng lúc càng to hơn, không ít viện ngay cả chủ tử cùng tất cả đều đứng lên, bọn thị vệ càng thêm bận rộn, lửa kia chiếu lên mặt đất giống như ban ngày một loại!
Chúng phi tần ra khỏi viện, liền cùng nhau tới tụ họp, dù sao trong lòng cũng đều sợ, không khỏi hướng nơi có nhiều người đi tới, "Để cho các tiểu chủ tử bị sợ hãi, hạ quan lập tức sai người đi thăm dò!" Lần này là Vu Đức Hải phụng mệnh bảo vệ mọi người, xảy ra chuyện này, hắn dĩ nhiên là muốn tra rõ!
"Phật Môn là nơi thanh tịnh, nơi nào tới thích khách?" Giọng nói của Vận Ninh thật thấp, chính là mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng, cho dù là các phi tần đều nóng nảy bất an, cũng đều không khỏi đưa mắt đặt ở trên người Vân Ninh!
Bởi vì hiện tại Vận Ninh đang có bầu, hành động dĩ nhiên là chậm chạp, nàng để cho Xuân Hương đỡ, cẩn thận đi tới, "Cung Lương Đễ mau lại đây, mọi người ở chung một chỗ  tốt xấu cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!" Mọi người nhìn bộ dáng Vận Ninh cẩn thận như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nàng quá mức kiểu cách, nhưng trên mặt lại mang theo gương mặt quan tâm, thậm chí, trực tiếp đi qua đỡ Vận Ninh tới đây!
Lần này tới đây trừ hậu cung phi tần, cũng chính là còn dư lại... này thê thất của Vương gia, thân phận cũng rất quý, vô luận là người nào xảy ra chuyện, Vu Đức Hải đều không thể bẩm báo cùng Thái hậu, cùng Bình Chiêu Nghi giao phó, ở trong vùng núi sâu này, nếu như thật chỉ là xông tới một cái thích khách, cũng coi như tốt, chỉ sợ tới là hái hoa tặc, nếu như danh tiết bọn họ khó giữ được, Hoàng thất như thế nào có thể giữ người không còn trong sạch, cho dù hôm nay có thể chạy trốn thoát chết, trở về hoàng cung cũng không cách nào chạy trốn khỏi số mạng kia!
"Ơ, Bác Hàn Vương Phi sao còn chưa có đến?" Không biết người nào nói một câu, dù sao lần cầu phúc này là do Sở Ngạo Sương nói ra trước, xảy ra chuyện này không thấy bóng dáng của nàng, mọi người dĩ nhiên là muốn nói một câu!
"Này Tiêu Dao Vương Phi cũng không ở đây!" Lúc này có một người ngẩng đầu lên, những người còn lại cũng đều nói ra, "Thượng Quan cô nương cũng không có ở đây!" Mọi người ồn ào lộng xộn nghị luận!
Vu Đức Hải vừa trấn an... nhóm phi tần này, nhưng trong lòng thì rất khẩn trương, vạn lần không có xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng phái thị vệ đi mời ba người này tới đây, mới có thể yên tâm!
Mọi người còn ở đây nghị luận ầm ĩ, Vận Ninh nhẹ nhàng cau mày một cái, nàng thật là không biết Nạp Lan Tĩnh có gặp chuyện không may hay không, tuy nói Nạp Lan Tĩnh là một người thông minh, cũng đều nói minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, hôm nay xảy ra chuyện thích khách, Vận Ninh chắc chắn rằng chuyện này không có đơn giản như vậy!
Hồi lâu sau lúc này mọi người mới nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh được thị vệ mời tới, trên mặt hình như còn mang theo chút buồn ngủ, "Hôm nay có lẽ là mệt mỏi, cho nên không nghe thấy động tĩnh!" Nạp Lan Tĩnh đi tới trước mặt mọi người, coi như là cùng người khác người giải thích một câu!
"Khởi bẩm đại nhân, trong viện Bác Hàn Vương Phi cùng Thượng Quan Lạc, đều không thấy bóng dáng các nàng!" Nạp Lan Tĩnh chân trước vừa tới, thị vệ đi mời Sở Ngạo Sương cũng đều trở lại!
"Truyền lệnh xuống, bất luận như thế nào cũng phải tìm bằng được Bác Hàn Vương Phi!" Vẻ mặt Vu Đức Hải liền biến sắc, Thái hậu giao việc này cho hắn làm, chính là tín nhiệm hắn, nếu như làm hỏng việc tính mạng của hắn cũng không bảo đảm được, huống chi Sở Ngạo Sương là Công chúa Sở quốc phái tới hòa thân, nếu như hôm nay vô cớ biến mất, bị người của Sở quốc biết, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!
"Tĩnh nhi, thân mình muội còn có thể chịu nổi chứ?" Vận Ninh nhìn Nạp Lan Tĩnh ở bên cạnh không ngừng day nhẹ mi tâm, thần sắc trên mặt hình như mang theo chút đau đớn, nàng hơi đến gần, cũng có thể ngửi thấy được một cỗ nhàn nhạt mùi bùn đất!
"Không sao!" Nạp Lan Tĩnh lắc đầu một cái, nhưng trong lòng thì mang theo vài phần tức giận, không nghĩ tới mùi thơm của hoa kia lợi hại như vậy, đầu của mình đến bây giờ vẫn còn khó chịu, chỉ là, Nạp Lan Tĩnh nghĩ đến đại lễ mình đưa cho Sở Ngạo Sương, trong mắt không khỏi thoáng qua mấy phần vui vẻ!
"Đã trễ thế này Vương Phi sẽ đi đâu đây?" Mọi người nóng lòng chờ, không khỏi bàn luận, "Không phải là?" Một phi tần hình như nhớ ra cái gì đó, âm thanh phát ra nói, khi nhìn thấy ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người của nàng ta, nàng ta vội vàng cười khan mấy tiếng, "Sẽ không, nhất định sẽ không!" Nàng khoát tay áo một cái, thân thể lui về sau một bước!
"Nhưng là ngươi nghĩ tới điều gì?" Ngô Quý Nhân bên cạnh không khỏi hỏi một câu, cũng thời gian dài như vậy mà Sở Ngạo Sương còn không có ra ngoài này, sợ là đã lành ít dữ nhiều, bây giờ Tam hoàng tử giám quốc, ngược lại nàng hi vọng xảy ra chuyện nhiều hơn chút, để cho Tam hoàng tử không cách nào ứng phó!
"Chuyện này, không có gì, không có gì!" Phi tần kia hình như là cực kỳ sợ hãi Ngô Quý Nhân, vội vàng cúi đầu, trong miệng dường như là tự lẩm bẩm!
"Nói mau, nếu như để lỡ chính sự, chính ngươi có mười cái đầu cũng không chịu nổi trách nhiệm đâu!" lông mày Ngô Quý Nhân dựng ngược, mang theo vài phần không kiên nhẫn!
"Cái này, tần thiếp nghe Bác Hàn Vương Phi nói, nàng trong lúc vô tình phát hiện trong núi này có một hang động rộng rãi, bên trong có suối nước nóng nhiệt độ bốn mùa như nhau!" Phi tần kia càng nói giọng cũng càng nhỏ, dù sao Sở Ngạo Sương phân vị là Vương Phi, nếu như bị người biết được nàng không biết chừng mực như vậy, cuỗi cùng vẫn có danh dự đấy!
"Ngươi có biết chỗ đó ở nơi nào không?" Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng nói, hiện tại phân vị của nàng cao nhất ở đây, nàng tới chủ trì đại cục, dĩ nhiên là không có sai, "Chỉ là đã trễ thế này!" Không đợi phi tần kia trả lời, Nạp Lan Tĩnh nói thật nhỏ một câu, câu này cũng là khiến cho người ta vô hạn nghĩ thế nào, nguyệt hắc phong cao, bên trong động rộng rãi ấm áp liên miên, hình như chính là nơi vụng trộm tốt!
Suy nghĩ của mọi người cũng toàn bộ nghĩ tới giống nhau, Nạp Lan Tĩnh dường như chỉ là thuận miệng nói một câu, nhìn phi tần kia gật đầu, liền dẫn mọi người cùng nhau đi xem một chút, dù sao thân phận Sở Ngạo Sương tôn quý, cũng không thể để cho bọn thị vệ đi kiểm tra, hơn nữa mọi người cũng đều tò mò, dĩ nhiên là sẽ không phản đối!
Thật may là động rộng rãi này cũng cách không xa, đoạn đường này đèn đuốc sáng choang, mọi người cũng đều không sợ hãi, đến bên trong động rộng rãi, thấy cũng không sâu, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách, nhẹ nhàng, cây đuốc giơ lên thật cao, cái bóng ở trong suối nước, càng thêm sáng rõ lên!
"Bác Hàn Vương Phi cũng không ở trong này!" Ngô Quý Nhân đi về phía trước từng bước, nhìn mặt nước tĩnh lặng kia, hoàn toàn không giống như là có người ở chỗ này, Ngô Quý Nhân có chút thất vọng quay đầu lại, nhưng hình như nghe được âm thanh gì, "Người nào đó?" Ngô Quý Nhân nâng cao giọng, mọi người giơ cây đuốc lên cao hơn, chiếu sáng cả động rộng rãi!
"A!" Ngô Quý Nhân đột nhiên hô to một tiếng, mọi người nhìn theo, chỉ thấy được ở bên cạnh suối nước, phía trên thạch đá thả rất nhiều cánh hoa, có hai nữ tử thân thể để trần, phát ra tiếng nỉ non thật thấp, trên người các nàng có một nam tử trần truồng, hình như rất say sưa!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vu Đức Hải canh giữ ở bên ngoài, nghe được bên trong có người hô to, cho là có chuyện gì xảy ra, cũng không kịp giao hẹn trước, liền mang theo thị vệ vọt vào, trong động rộng rãi này có nhiều người, cây đuốc dĩ nhiên lại thêm không ít, chiếu sáng cả khắp động như ban ngày!
Vu Đức Hải vốn muốn mở miệng hỏi xem có chuyện gì xảy ra, lại không nghĩ rằng đập vào mắt chính là một màn như vậy, ba người kia hồn nhiên quên mình nỉ non, dòng nước chảy trong động không nói hết mập mờ, ngọn đèn dầu của mọi người giúp nhìn rõ ràng khuôn mặt của các nàng, kia rõ ràng chính là Sở Ngạo Sương cùng Thượng Quan Lạc, ngược lại về phần nam tử rất lạ mặt kia, các nàng là chưa từng thấy qua!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.