Chương trước
Chương sau
"Thật không ngờ, tên Thượng Quan Tầm đó cũng là kẻ tiểu nhân!" Thu Nguyệt nói đầy oán hận, nàng còn tưởng rằng Thượng Quan Tầm đó là một người tốt, cũng không nghĩ tới lại là hạng người như bọn trộm cướp, làm ra những hành động hại người ở sau lưng này!
Nạp Lan Tĩnh hừ lạnh một tiếng, "Thượng Quan Tầm không phải người hạ độc!" Nàng nhìn đến chỗ cây châm đen dần dần biến thành một bãi nước, không thể không nói, lòng dạ người này thật độc ác, Nạp Lan Tĩnh giơ tay lên chạm vào tấm vải, nhẹ nhàng cảm thán một câu, "Ngược lại thật đáng tiếc cho tấm vải này!" ánh mắt Nạp Lan Tĩnh phát lạnh, mạnh mẽ  ném vải dệt xuống đất!
Lưu Thúy vội vàng đi ra bên ngoài bưng nước vào, để cho Nạp Lan Tĩnh cùng Thu Nguyệt trước tiên rửa sạch tay, mặc dù không biết vì sao loại độc này khi dùng tay sẽ không phát tác, nhưng trước mắt cứ rửa sạch độc trên tay đi mới an tâm được! 
Nạp Lan Tĩnh rửa sạch tay, sau đó phân phó Thu Nguyệt vài câu, nàng giữ lại người nọ chỉ là đề phòng về sau có lẽ sẽ phải dùng đến thế lực của hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, nhiều lần hạ sát thủ với mình! Thu Nguyệt được lệnh, liền bắt tay đi làm việc, không thể không nói biện pháp xử lý của Nạp Lan Tĩnh rất đơn giản, người nọ cho dù có thông mình đến mấy cũng vẫn có một điểm sơ hở, nhắc nhở này của Nạp Lan Tĩnh cũng là muốn nói cho hắn biết, Nạp Lan Tĩnh muốn trừ hắn ra, lợi dụng lòng nghi ngờ của Hoàng đế, căn bản không cần tự mình ra mặt!
Ngày thứ hai trong kinh thành liền truyền ra lời đồn đãi là Nguyệt Nhất Quận chúa chết không hề cam lòng, ban đêm đã có không ít người nghe thấy được giọng nói của Nguyệt Nhất quận chúa, Đức Thuận vương nhẫn nhịn lâu như vậy, cũng lào cờ giờ khác này, chuyện này lập tức trở thành chuyện được mọi người bàn tán say sưa!
Dân chúng chú ý, tự nhiên Hoàng đế cũng sẽ chú ý, cho dù người nọ còn muốn trừ bỏ Nạp Lan Tĩnh, cũng không dám rat ay ngay lúc này, chỉ cần hơi vô ý, thế nhưng thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Những ngày này, Nạp Lan Tĩnh đều không có thời gian ra ngoài đi dạo, trong ngày thường đều ở trong phòng thêu giá y, mỗi ngày trôi qua thì hôn lễ càng gần, phủ Dự Chiến tướng quân giờ thấy cũng có chút không khí vui mừng, Hoàng đế cũng thường xuyên sai người thưởng mốt chút ít này nọ, Cung thị cùng Vũ nhi ngày càng bận bịu hơn!
"Tĩnh nhi!" Ngày mai chính là ngày đại hôn, buổi tối hôm trước Cung thị liền qua đây xem Nạp lan Tĩnh một lát,trên mặt bà mang theo một chút ý cười, nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh muốn đứng dậy chào đón, liền nhanh chân để cho nàng không phải hành lễ, đáy mắt có chút ướt át, nhìn Nạp Lan Tĩnh giờ đã lớn đến vậy lại như nhớ đến thời điểm vừa mới học được gọi mẫu thân, trong nháy mắt đã trở thành một đại cô nương!
"Vào Hoàng cung, rốt cuộc không thể so như nhà, mọi việc nên nhường nhịn  chút!" Có lẽ mỗi một nữ tử sắp xuất giá, mẫu thân của họ đều có chỉ điểm như vậy, nhưng Cung thị càng nói thì lòng càng chua xót, lúc trước bà cùng Nạp Lan Diệp Hoa bởi vì quá mức nhường nhịn, mới dẫn đến kết cục như hiện nay, chỉ là, Nạp Lan Tĩnh phải gả là người của hoàng thất, cho dù nàng có nguyện ý hay không, đều không có quyền được bốc đồng!
"Nương, nữ nhi đều hiểu!" Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, nàng không nói gì đưa tay đặt ở trên tay của Cung thị, những lúc như này, dù có nhiều ngôn ngữ hơn nữa cũng không an ủi được lòng của Cung thị!
Cung thị cùng Nạp Lan Tĩnh hàn huyên hồi lâu, từ Nạp Lan Diệp Hoa, cho đến Tương Bình vương, hoặc là cho tới Cung quý phi, Tĩnh tần, cho tới Thái Hậu, Cung thị giống như là muốn mang toàn bộ hiểu biết của mình về việc trong cung, đều nói cho Nạp Lan Tĩnh, cho tới lúc trời đã khuya, Cung thị mới đưa cho Nạp Lan Tĩnh một quyển tập, Nạp Lan Tĩnh không phải là lần đầu tiên lập gia đình, chẳng qua lần trước sức khỏe Cung thị không tốt, Nhị di nhương quản gia, đêm trước ngày gả đi đều không có người nào dặn dò nàng chút gì, lúc này nàng tò mò mở quyển tập kia ra, nhìn đến bên trong quyển tập, trên mặt Nạp Lan Tĩnh không khỏi đỏ lên, nhanh tay quăng quyển tập ném đến một bên!
Một đêm này, gần như Nạp Lan Tĩnh không có ngủ ngon, nàng không biết trong lòng là kích động hay là như thế nào, cho đến khi trời sang, nàng không có lấy một chút buồn ngủ, một chút nữa thôi, nàng đã thành thê tử của người khác, thành Vương phi, Nạp Lan Tĩnh không biết hôm nay sẽ phát sinh cái gì, không biết đến tột cùng người nàng gả sẽ là ai, nhưng cuối cùng nàng lựa chọn đánh cuộc một lần!
"Tiểu thư, nhưng đã dậy?" Lưu Thúy nhẹ nhàng nói một câu, nàng và Thu Nguyệt đều tiến cung với Nạp Lan Tĩnh, thế nhưng nàng một đêm này đều nằm mơ, mơ thấysau khi tiến cung, nàng và Thu Nguyệt cùng Tĩnh tần đánh nhau, ngẫm lại Lưu Thúy đã cảm thấy buồn cười, điều này sao có thể!
"Tốt lắm!" Giọng nói Nạp Lan Tĩnh rốt cuộc là mang theo một chút lười biếng, Lưu Thúy tiến lên vén mành, làm cho người ta chuẩn bị tốt nước ấm, trước tiên để cho Nạp Lan Tĩnh tắm rửa!
Nạp Lan Tĩnh nhìn cánh hoa rắc ở trên, lòng của nàng vào giờ khắc này không khỏi nhói một chút, nàng nhớ rõ, ở kiếp trước muốn thị tẩm phi tần, liền chuẩn bị như vậy, Nạp Lan Tĩnh chậm rãi ngâm một hồi, liền đứng lên, tùy ý mọi người ở trên người nàng lau sạch sẽ!
Hôm nay Tam hoàng tử tuy rằng bị phong lại Vương gia, nhưng Hoàng đế không biết bởi vì nguyên nhân gì, cũng không có để cho người ta vì hắn tu kiến Vương Phủ, thành thân liền cũng đều ở bên trong cung, may mắn con nối dòng của Hoàng đế không nhiều lắm!
Lúc Nạp Lan Tĩnh đi ra, mọi người đã muốn ở nơi đó chờ, trong ngày thường đều là Lưu Thúy sơ tóc (vấn tóc) cho Nạp Lan Tĩnh, hôm nay cũng là cực kỳ chú ý, tìm một phụ nhân phúc lộc song toàn vì Nạp Lan Tĩnh sơ tóc mai!
"Nột chải chải đến đuôi, hai chải chải đến đầu bạc cử án tề mi, ba chải chải đến con cháu đầy nhà, bốn chải mãi mãi gắn bó." Phụ nhân lẩm bẩm trong miệng, sợi tóc của Nạp Lan Tĩnh nhu thuận nằm ở trong tay bà! ( ta cóp Thập Sơ ca đó)
Phụ nhân chải tóc cho Nạp Lan Tĩnh, bên cạnh liền có hai nữ tử vì Nạp Lan Tĩnh trang điểm, Nạp Lan Tĩnh hơi hơi híp mắt, trên mặt truyền đến từng trận đau đớn, giống như là nhắc nhở nàng, kể từ hôm nay, nàng đã thành thê của người khác!
"Tiểu thư đẹp quá a!" Chờ phụ nhân vấn tốt tóc cho Nạp Lan Tĩnh, đội mũ phượng, Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt nhịn không được hít một tiếng, chỉ thấy nàng lông mi cong như lá liễu, cũng là ánh mắt vẽ bề ngoài càng lộ ra có thần, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, càng làm lộ ra da thịt Nạp Lan Tĩnh là trong trắng lộ hồng, tiên diễm màu đỏ, ở trên người của nàng lại mặc vào không cùng dạng quyến rũ như vậy!(do không hiểu lắm nên đại đa số từ ta giữ nguyên)
Một ngày này Nạp Lan Tĩnh là không thể ăn cơm, nhưng Cung thị sợ nàng chịu không nổi, trong cung lễ nghi phong phú, thời điểm thấy không ai chú ý tới, nhìn một chút kín đáo đưa cho Nạp Lan Tĩnh một cái điểm tâm, Nạp Lan Tĩnh đầu óc choáng váng, chính là bị mũ phượng vô cùng nặng kia đè lên!
"Tiểu thư, canh giờ đã đến!" Sân bên ngoài vang lên tiếng pháo, mama từ trong cung tới đã muốn vào phòng, Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt mau chóng đưa cho Nạp Lan Tĩnh quả táo, đặt ở trong tay, phủ lên khăn voan đỏ thẫm! Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ ngồi đó nhìn, giống như nàng chính là sống ở trong thế giới của nàng, bên ngoài có bận rộn cũng không cùng nàng có nửa phần quan hệ!
Tiếng pháo, một hồi áp đảo một hồi, nhóm mama khom người, để tay Nạp Lan Tĩnh khoát lên trên cánh tay các nàng, chậm rãi mang theo Nạp Lan Tĩnh đi ra ngoài, chung quy đến trong viện, Cung thị cùng Nạp Lan Hiên và Vũ nhi đã chờ ở nơi đó, nhìn Nạp Lan Tĩnh một thân giá y, ba người cũng nhịn không được đỏ hốc mắt!
"Nương, ca ca, tẩu tử!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng  xốc lên khăn voan, quỳ trên mặt đất khấu đầu thật mạnh ba cái, vốn định nói một câu, muốn cho Cung thị bảo trọng thân mình, nhưng thời điểm mở miệng, nước mắt lại chảy ra trước, đều nói chuyện thú thê của nhà người, là vui mừng, mà chuyện xuất giá, cũng là khóc sướt mướt, vốn là chia lìa đau khổ đấy!
"Tốt, tốt, tốt!" Cung thị nói ba cái chữ tốt, mau chóng đỡ Nạp Lan Tĩnh đứng lên, từ nay về sau, Nạp Lan Tĩnh liền không chỉ là con gái của bà, cũng là con dâu của Hoàng gia, bất kể sống chết, đều không đổi được vận mệnh của nàng, Cung thị không khỏi lau nước mắt, gả vào cửa cung đã là bất hạnh, gả vào lại không biết có thể sống bao lâu thành ma ốm, bây giờ Cung thị tìm không được nửa phần vui mừng!
Lễ hoàn tất, Nạp Lan Tĩnh liền ngồi trên cỗ kiệu, hoàng gia thú thê, trường hợp dĩ nhiên là lớn, không nói đến mười dặm trang sức màu đỏ, liền chỉ nói đội đón dâu đã lên dến gần ngàn người, bên cạnh còn có thị vệ trong cung, chính là cùng trường hợp Vận Trữ tiến cung lúc trước không khác!
Nạp Lan Tĩnh mang theo đội bảo vệ thật dài, nàng nhìn một chút thứ màu trắng bên trong kia, trong lòng sớm đã có quyết định, nếu là hôm nay không thành công, nếu là Nhị hoàng tử không thể như lời hắn nói thú mình, như vậy có thể lưu lại cũng chỉ có thân thể này, bên ngoài diễn tấu sáo và trống rất náo nhiệt, nếu là người bình thường thành thân, có lẽ còn có chuyện chặn đường muốn một ít tiền mừng, nhưng là hoàng gia đón dâu, ai dám không muốn sống mà đi gây trở ngại!
Thời điểm Nạp Lan Tĩnh tiến vào cửa cung, cũng là vào cùng với Sở Ngạo Sương, tuy nói trong ngày thường Sở Ngạo Sương này là ở tại trong cung, đến thành thân ngày hôm nay, nàng là về dịch quán trước, đội ngũ đón dâu cũng là theo bên trong dịch quán đón Sở Ngạo Sương, hôm nay hai Hoàng tử trong hoàng cung đồng thời cưới, ngược lại rất náo nhiệt, trong cung lại một mảnh vui sướng!
Nạp Lan Tĩnh bị người đưa vào, Tam hoàng tử xốc khăn voan, liền cùng Nạp Lan Tĩnh cùng nhau tiến lên tế tổ, hai đội người mới đứng ở dưới bậc thang đó thật dài, bên cạnh là mọi người xem lễ, ánh mắt Nạp Lan Tĩnh không khỏi  dừng ở trên người Nhị hoàng tử, chỉ thấy trên mặt hắn lộ vẻ nhiều điểm ý cười, ánh mắt nhìn về phía trước, chính là, Nạp Lan Tĩnh cúi thấp đầu, cũng là có nơi nào đó không đúng, nàng nhẹ nhàng nhíu mày một chút, đầu óc có cái gì hiện lên, nàng hoảng hốt mà sang tỏ rồi, là ánh mắt, ánh mắt mang theo ý cười kia, cũng là lộ ra vài phần trống rỗng!
Lòng Nạp Lan Tĩnh chợt lạnh, tâm của Hoàng đế thật ác độc, hắn là sợ hãi Nhị hoàng tử sẽ ở thời điểm đại hôn làm cái gì, chính là hạ dược cho hắn, khiến cho Nhị hoàng tử trở thành con rối mặc hắn bài bố, Nạp Lan Tĩnh cắn môi thật chặt, trời nóng như vậy, nàng cũng là không có cảm thụ được một chút ấm áp, chính là từ trong lòng lộ ra cảm giác lạnh lẽo!
Nạp Lan Tĩnh cũng không biết khi nào thì hành lễ xong, nàng chính là chết lặng để cho người ta giúp đỡ, quỳ lạy dập đầu, nhu thuận, giống như cùng Nhị hoàng tử giống nhau, trong lòng của nàng mặc dù biết được là Hoàng đế động tay chân, vào lúc này cũng là không thể làm gì, nàng không có khả năng trước mặt mọi người vi phạm thánh chỉ, có lẽ Hoàng đế đã sớm biết Nhị hoàng tử có tính toán khác, cố ý theo dõi Nhị hoàng tử cùng mình liên lạc, sợ sẽ là vì để cho bọn họ cho rằng là mình có năng lực cùng Hoàng đế đấu!
Trở lại trong phòng, Tam hoàng tử là muốn ở lại bên ngoài, Nạp Lan Tĩnh nhìn nến đỏ hai bên, trong lòng phiền não vô cùng, "Tiểu thư!" Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt nhìn sắc mặt Nạp Lan Tĩnh trầm xuống, không khỏi gọi một câu, thân mình vừa đi về trước từng bước, trước mắt bỗng tối sầm, không khỏi hôn mê bất tỉnh!
Nạp Lan Tĩnh liền chính là như vậy trơ mắt nhìn Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy bị người kéo đi ra ngoài, ngay cả khí lực để kêu người đều không có, nàng lúc này mới hiểu được, cung nhân đứng ở bên cạnh này, đều là người Hoàng đế an bài tốt, công phu, Nạp Lan Tĩnh bị người điểm huyệt câm, chỉ có thể lẳng lặng chờ Tam hoàng tử!
Nàng châm chọc nhếch khóe miệng một cái, Nhị hoàng tử bị Hoàng đế hạ dược, chính mình bị Hoàng đế điểm huyệt, chẳng lẽ là nhất định phải gả cho Tam hoàng tử sao!
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Ai, tăng ca, tăng ca, chết tiệt tăng ca!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.