Đêm mang theo hơi thở thần bí, cắn nuốt toàn bộ mọi người ngủ say, đèn ở trong phòng Nạp Lan Tĩnh đột nhiên bị dập tắt, trong viện im ắng, ánh trắng chiếu vào đá phiến trên đường lạnh như băng, lại càng cảm thấy yên lặng nhưng lạnh lùng, gió đông cuồng liệt thổi mạnh, giống như mang theo tiếng khóc từ Địa ngục, phát ra tiếng thở dài vù vù.
Thu Nguyệt trở về nhìn thấy quang cảnh như vậy, nàng hơi nhíu mày, thân mình cuộn dưới cửa sổ, nghe trong phòng không có một chút động tĩnh, từ trong phòng lấy ra một khăn tàm ti ( tơ tằm ) nhỏ, mạnh mẽ đẩy cửa sổ ném vào, nàng rất nhanh vọt đến một bên, đêm như trước mang theo tiếng thút thít, trong phòng như trước yên lặng không có một tiếng vang! Thu Nguyệt trong lòng càng khẩn trương, dùng chân mạnh mẽ đá văng cửa phòng, cửa khép hờ, chi nha một tiếng thì mở ra, Thu Nguyệt đứng ở giữa phòng, quét nhìn đại sảnh, ánh trăng theo cửa mở, chiếu vào trên mặt đất, chiếu phòng sáng lên cùng ban ngày không khác nhau!
Đằng! Thu Nguyệt mở hộp quẹt ( lửa ) ra, đem đèn trong phòng toàn bộ thắp lên, mới cảm thấy ít đi một phần lãnh ý! Thu Nguyệt nhẹ nhàng tiêu sái đến cửa buồng trong, tay ngọc nhẹ nhàng đẩy rèm cửa, hướng trong phòng nhìn lại, bên trong tối đen khác thường, Thu Nguyệt bỗng nhiên phát hiện trong phòng có một mùi hương cổ quái! Không tốt! Thu Nguyệt trong lòng căng thẳng, nhảy ra ngoài cửa, đem cửa sổ buồng trong toàn bộ mở ra, làm cho mùi hương kia phiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phu-dich-nu/1381035/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.