Chương trước
Chương sau
Nạp Lan Tĩnh và Vũ nhi nhìn vẻ mặt hai người, đều biết ý mà lui ra ngoài, Kiếm Hồn đem phản ứng của Nạp Lan Tĩnh thu hết vào đáy mắt, chỉ thấy nàng nhìn xong rồi quay người rời đi, hắn cũng không giữ nàng lại! Nữ nhân thôi, dù sao cũng phải làm cho nàng có cảm giác nguy cơ, để nàng hiểu rõ hắn không chỉ thích mỗi mình nàng, chờ thêm mấy ngày nữa hắn lại dùng ngôi vị Chính phi dụ hoặc nàng, chắc chắn nàng sẽ không cự tuyệt hắn.
"Đau đầu sao? Ở nơi khác có thấy đau không?" Kiếm Hồn cười, hai tay bắt đầu chuyển động hưởng thụ nữ nhân tự đưa mình lên cửa, năm hắn mười bốn tuổi đã biết đến chuyện nam nữ hoan ái, nay hắn đối với chuyện phong nguyệt lại càng thêm lão luyện, không lâu sau An Ảnh Nhã đã mất đi lý trí, tự nguyện dâng lên chính mình.
"Thế tử, Nhã nhi cũng sắp cập kê, đợi đến ngày đó Thế tử đừng quên đến phủ Thượng thư cầu hôn nha!" Kết thúc cuộc ân ái, thân thể An Ảnh Nhã đau đớn lợi hại, lần đầu nếm trải tư vị nam nữ hoan ái, nàng thật sự có chút không thích ứng, thầm oán Kiếm Hồn không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng nghĩ đến tương lai có thể làm Vương phi, trong lòng nàng vô cùng cao hứng, thân mình nhẹ nhàng tựa vào trước ngực Kiếm Hồn.
"Cầu hôn? Cầu hôn với ai?" Kiếm Hồn lạnh lùng cười, chẳng qua chỉ là một nữ nhân không biết xấu hổ, cũng xứng để hắn phải tự mình đến một phủ Thượng thư nho nhỏ cầu hồn sao, quả thật chê cười.
"Thế tử ... Chúng ta ... Chúng ta không phải ... Không phải cái kia sao?" An Ảnh Nhã chợt cảm thấy lạnh lẽo, hai tay không biết nên để ở nơi nào, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Kiếm Hồn.
"Chúng ta? Không sai!" Kiếm Hồn cười nhạt, bàn tay đặt trên người An Ảnh Nhã vỗ một cái "Thân thể ngươi cũng được, nếu ngươi thật lòng muốn vào phủ, ngày mai ta sẽ viết một phong thư chiêu nạp ngươi làm thiếp!"
"Cái gì?" An Ảnh Nhã cả kinh, hắn nói muốn nạp nàng làm thiếp! Lo lắng lấy lòng hắn, thế nhưng chỉ được làm thiếp. "Thế tử, đây không phải chuyện đùa!" An Ảnh Nhã cười một tiếng, chỉ hy vọng Kiếm Hồn nói đùa với mình mà thôi.
"Ngươi không muốn thì thôi, nếu ngươi theo ta trở về Bình Thành, ta sẽ tìm cho ngươi một biệt uyển, tương lai chủ mẫu vào phủ, không tránh khỏi muốn lập quy củ, một mình ngươi sống ở bên ngoài cũng được tự do tự tại!" Kiếm Hồn như thật sự hỏi, còn gật đầu tán thành, giống như cực kỳ đồng ý với lời đề nghị của nàng.
"Cái gì?" Lần này An Ảnh Nhã chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, xem bộ dáng Kiếm Hồn không giống như nói láo, trong lòng nàng càng thêm kinh hãi, Kiếm Hồn thế nhưng muốn nàng sống ở bên ngoài, tương lai đứa nhỏ sinh ra sẽ không được nhập vào gia phả, còn không bằng một thiếp thất, nhà giàu người ta nuôi dưỡng ngoại thất, phần lớn đều là nữ tử thanh lâu không lên được mặt bàn, nàng dù sao cũng là Đích nữ phủ Thượng thư lại muốn lưu lạc đến tình trạng này.
"Thế tử, người ta đường đường là Đích nữ phủ Thượng thư!" An Ảnh Nhã cố gắng đè ép tức giận trong lòng, tay nhẹ nhàng đặt trên người Kiếm Hồn, thân mình chủ động nhích lại gần, vẻ mặt lấy lòng.
"Hừ, ngươi quả nhiên là nữ nhân không thú vị!" Kiếm Hồn đột nhiên thay đổi sắc mặt, hất tay đẩy An Ảnh Nhã té ngã xuống đất, đứng dậy mặc quần áo.
"Chỉ là một phủ Thượng thư nho nhỏ cũng dám mơ tưởng tới vị trí Thế tử phi!" Kiếm Hồn nói xong nhặt quần áo lên, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn nữ tử toàn thân trần trụi ngồi trên mặt đất.
"Thế tử, người ta không có!" An Ảnh Nhã thanh âm ôn nhu, cắn răng đứng lên, tiết trời vào đông, tuy góc phòng có đặt lò sưởi nhưng mặt đất thật lạnh, An Ảnh Nhã kéo quần áo mặc lên người, vừa cử động, cả người bỗng đau đớn, chỉ một hồi, lòng bàn tay đều ra mồ hôi lạnh.
"Triệu Thanh!" Kiếm Hồn hướng phía ngoài hô lên một câu "Nữ nhân này thưởng cho ngươi!" Triệu Thanh vừa tiến đến, Kiếm Hồn liền bỏ lại những lời này.
"Cái gì?" Hai mắt An Ảnh Nhã trừng thật to, không tin những gì lỗ tai mình vừa nghe thấy, quần áo còn chưa kịp mặc, bởi vì bị kinh hách mà ngừng tay, cảnh xuân lộ hết, Triệu Thanh thấy thân thể mềm mại đã sớm đui mù.
"Không! Thế tử, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta là Đích nữ phủ Thượng thư, ngươi không thể làm thế!" Lúc này An Ảnh Nhã mới cảm thấy sợ hãi, thân thể không tự giác bước từng bước lui về sau, trong lòng hối hận vô cùng.
"Thế tử chúng ta thân phận tôn quý, ngươi chẳng qua chỉ là một Đích nữ phủ Thượng thư, cho dù là Đích nữ Tướng phủ thì như thế nào, còn không phải ba ba lấy lòng Thế tử chúng ta sao?" Triệu Thanh nói xong, chậm rãi đi lên trước, tận tình hưởng thụ ánh mắt khủng hoảng của nữ nhân.
"Ngươi đừng lại đây ... Không cần lại đây!" An Ảnh Nhã gắt gao ôm chặt thân thể, nghĩ tới thân thể mình bị tên cẩu nô tài này làm bẩn, trong lòng sợ hãi. "A!" Đột nhiên nàng thối lui về phía sau, bởi vì dùng sức quá lớn, thân mình tựa vào cửa sổ, nhất thời đứng không vững, liền từ trên cửa sổ thẳng tắp rơi xuống, phát ra tiếng hét thê thảm.
"Xui!" Kiếm Hồn đã mặc xong quần áo, khi nói lời này khuôn mặt không có nửa điểm hờn giận, ngay cả nhìn cũng không nhìn xem An Ảnh Nhã còn sống hay đã chết, mang theo Triệu Thanh ra khỏi đình.
Mà ngoài sương phòng, Nạp Lan Tĩnh cùng Vũ nhi đang rời đình, Vũ nhi liền nói không ngừng "Ngươi nhìn hai người bọn họ thật xứng đôi!"
"Ngươi đó, đừng tưởng ta không nhìn ra tâm tư quỷ quyệt của ngươi!" Nạp Lan Tĩnh cười, trong lòng kỳ thật tán thưởng tâm tư Vũ nhi, nay Kiếm Hồn chạm vào người An Ảnh Nhã, nghĩ đến bản thân có thể yên tĩnh mấy ngày.
"Vũ nhi, Thế tử kia hình như có ý với ngươi!" Vũ nhi trừng mắt, nàng nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Thế tử vẫn luôn hướng tới Nạp Lan Tĩnh.
"Ngươi đó, giễu cợt ta!" Nạp Lan Tĩnh cười mà không đáp, Kiếm Hồn đối với chính mình có lẽ là do thói quen bên người luôn có nữ tử mến mộ, mà nay gặp phải nàng không nguyện ý lấy lòng hắn, dù sao cũng chỉ cảm thấy mới mẻ được mấy ngày thôi.
"Tĩnh nhi, nếu là Nạp Lan tướng gia bức ngươi gả cho người ngươi không thương, ví như Thế tử, ngươi sẽ làm thế nào?" Vũ nhi vẻ mặt nghiêm túc, lại có chút buồn rầu, tựa như cấp bách muốn biết đáp án.
"Ta sẽ phản kháng, lòng ta biết hắn không phải là người ta cần, đó mới là kế sách chu toàn, ta cũng muốn tranh thủ vì hạnh phúc của chính mình!" Nạp Lan Tĩnh nhìn chằm chằm vào Vũ nhi, đem lời từ tận đáy lòng nói cho Vũ nhi, nàng không biết Vũ nhi có người trong lòng hay chưa, kiếp trước Vũ nhi được đưa vào Hoàng cung làm phi tử của Kiếm Thiểu Phong, bản thân lại bị Nạp Lan Khuynh xúi giục vẫn nện luôn một mực xa lánh nàng, không hiểu rõ lòng nàng, nếu kiếp này nàng có người trong lòng, chỉ hy vọng nàng có thể nắm chắc.
"Tĩnh nhi , cảm ơn ngươi!" Trong nháy mắt, Vũ nhi cười thoái mái, giống như tảng đá chôn tận đáy lòng bị người nhấc lên.
"Chớ không phải Vũ nhi chúng ta tư xuân đi?" Nạp Lan Tĩnh thấy Vũ nhi cười vui vẻ, trên mặt không tự giác tươi cười theo, buông lời trêu ghẹo.
"Ừ!" Không nghĩ tới Vũ nhi còn thật sự gật đầu "Ta biết hắn có người trong lòng, nhưng bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ, ta liền muốn thử một lần, tương lai nếu hắn thật sự không muốn lấy ta, cuộc đời ta coi như sống không uổng!" Vũ nhi kiên quyết nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười tràn đầy tự tin, giống như nàng cuối cùng có thể đợi được nam tử ngày nào đó.
"Ừ!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu thật mạnh, cũng không biết công tử nhà ai lại có phúc khí tốt như vậy, bắt được trái tim Vũ nhi làm tù binh.
Tiết trời hôm nay vô cùng tốt, đợi đến thời điểm sang ngày thứ hai, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống những bông tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, lơ lửng phiêu đãng trong không trung như chiếc lông ngỗng to nhỏ, chỉ chốc lát, toàn cảnh xung quanh đều biến thành một màu trắng xóa!
"Đại tiểu thư, phu nhân sai người truyền lời xuống, nói thời tiết không tốt nên miễn cho nhóm di nương tiểu thư sớm nay không cần thỉnh an!" Lưu Thúy bên ngoài đẩy rèm cửa tiến vào, thấy Nạp Lan Tĩnh đã định đứng lên, liền vội vàng hầu hạ Nạp Lan Tĩnh thay quần áo rửa mặt.
"Sao? Đột nhiên tuyết rơi, quả thật mùa đông đã đến!" Nạp Lan Tĩnh cười, yên tĩnh ngồi trước gương đồng để Lưu Thúy chải tóc.
"Cũng không phải đâu, nô tì nghe nói năm nay tuyết rơi sớm hơn, năm rồi không có lạnh như năm nay!" Lưu Thúy nói xong, thao tác nhanh nhẹn chải tóc cho Nạp Lan Tĩnh.
"Tiểu thư, bên ngoài hiện đang có lời đồn An tiểu thư bị người lột sạch quần áo, từ Tuyết đình ném xuống dưới, may mắn nơi đó có rất ít băng tuyết, hơn nữa không có trực tiếp ngã trên băng, ngày ấy người qua lại cũng nhiều, nàng ta vừa rơi xuống liền được người cứu đi, nên mới không có ảnh hưởng đến tính mạng!" Lưu Thúy cài một đóa châu hoa trên tóc Nạp Lan Tĩnh, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng cũng coi như vừa lòng, mới dìu Nạp Lan Tĩnh đứng dậy, thay một đôi hài khác.
"Ta nghĩ sau sự việc lần này thanh danh phủ Thượng thư đã bị hủy hoại!" Nạp Lan Tĩnh cười, An Ảnh Nhã rốt cuộc là Đích nữ, lại được Thái Hậu để ý, tương lại mặc dù không được làm Hoàng tử Chính phi, nhưng tốt xấu có thể làm Sườn phi, nay xảy ra chuyện như vậy, sợ là ngay cả nam tử nhà thường dân cũng không nguyện ý hỏi cưới.
Nạp Lan Tĩnh dùng đồ ăn sáng, liền nghe được Cung thị phái người đến kêu nàng qua đó, nô tài bẩm báo phu nhân phủ Thượng thư Lý thị đến tìm.
"Tham kiến mẫu thân!" Nạp Lan Tĩnh đến phòng Cung thị, hạ nhân cởi áo choàng trên người nàng xuống, liền có người đưa tới một cái màu xanh điện tử, Nạp Lan Tĩnh thải thải chân trên tuyết lê, mới đứng định hành lễ.
"Miễn lễ!" Cung thị gật đầu, nhìn bên ngoài tuyết lớn, trong lòng đau đớn, vội sai người đem lò sưởi qua, trên ghế cũng sai người đặt thêm cái đệm ấm áp. "Tĩnh nhi, vị này là An phu nhân, có lẽ ngươi cũng nhận biết!" Cung thị cười, nàng cũng đã nghe qua chuyện của An Ảnh Nhã, đều là người làm mẫu thân, người thân xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên vô cùng sốt ruột, nếu Tĩnh nhi biết chút manh mối, chắc chắn sẽ nói cho nàng biết. "Tất nhiên có biết! Hôm nay An phu nhân đến thăm Khuynh muội muội sao?" Nạp Lan Tĩnh vẻ mặt khó hiểu, xem thần thái An phu nhân, chắc là vì An Ảnh Nhã đắc tội không ít. "Nạp Lan tiểu thư, nghe nói ở Tuyết đình ngươi đã gặp qua Nhã nhi?" An phu nhân khẽ nhíu mày, chính mình dù sao cũng là trưởng bối, nhưng Nạp Lan Tĩnh từ lúc vào cửa nhìn thấy mình cũng không hành lễ, còn mở miệng gọi An phu nhân, thật sự không có giáo dưỡng! Trong lòng nàng bất bình, còn tự động bỏ qua thân phận Quận chúa của Nạp Lan Tĩnh, luận quy củ bản thân nàng phải đứng dậy hành lễ mới đúng.
"Chắc An tiểu thư đã kể cho phu nhân nghe, hôm đó quả thật trùng hợp gặp được An tiểu thư ở Tuyết đình!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu, sẽ không phải An Ảnh Nhã bị ủy khuất, liền tính hết lên đầu mình đi.
"Tĩnh nhi, ngươi thực gặp? An tiểu thư từ lúc rơi xuống tuyết, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, ngươi có biết nàng như thế nào ngã xuống không?" Cung thị nghe nữ nhi nói, cũng chưa suy nghĩ nhiều, vội giúp đỡ An phu nhân hỏi thăm tình hình.
"Cái gì? An tiểu thư rơi xuống sông băng? Không thể nào, ta cùng Vũ nhi trở về từ sớm, còn nhìn thấy An tiểu thư đang tán gẫu với Thế tử cơ mà, An tiểu thư không sao chứ? Chắc Thế tử đã cứu nàng lên!" Nạp Lan Tĩnh cười nói tự nhiên, tựa như vẫn chưa cảm thấy lời nàng vừa nói không có chỗ nào thảo đáng.
"Thế tử? Thế tử nào?" Cung thị vẻ mặt khẩn trương, An Ảnh Nhã bị người cởi hết quần áo ném xuống sông, nghĩ đến cũng biết đã xảy ra sự tình gì, chỉ mong nữ nhi không bị thương tổn gì .
"Bẩm mẫu thân, đó là Tương Bình Vương thế tử, ta nghĩ hai ngươi có quen biết, bởi vì An tiểu thư vừa mới đi vào, Thế tử liền theo sau!" Nạp Lan Tĩnh tươi cười hướng Cung thị, ý nói người an tâm, kỳ thật nàng nói cũng không sai, chính là An Ảnh Nhã chân trước vừa tiến vào, Kiếm Hồn ở phía sau liền theo vào.
"Ngươi nói bậy! Trong kinh thành ai chẳng biết, Tương Bình Vương Thế tử coi trọng ngươi, cả ngày chạy đến Tướng phủ, khẳng định là các ngươi hợp tác làm hại Nhã nhi!" An phu nhân kích động đứng lên, nghĩ đến An Ảnh Nhã gặp chuyện không may, lại rơi xuống sông băng, có thể giữ được tính mạng là tốt lắm rồi, đến bây giờ nữ nhi còn hôn mê chưa có tỉnh lại, luôn miệng hô tên Nạp Lan Tĩnh, nghĩ đến chắc chắn có liên quan đến nàng, cho nên mới sáng sớm An phu nhân đã chạy tới Nạp Lan phủ.
"An phu nhân, Tĩnh nhi là quận chúa hoàng gia, há có thể để ngươi tùy tiện nói xấu, nếu ngươi còn phát ngôn bừa bãi, ta liền tiến cung bẩm báo Thái Hậu, để Thái hậu lão nhân gia quyết đoán!" Sắc mặt Cung thị lạnh lẽo, nàng tuy đồng tình với An phu nhân, nhưng không có nghĩa là nàng có thể định tội cho nữ nhi của mình.
"Hừ, các ngươi đừng đắc ý, Nạp Lan gia các ngươi không phải vẫn luôn lấy quyền thế để khinh người sao? Ngươi cho là ta sợ các ngươi" An phu nhân thấy Cung thị lạnh mặt, trong lòng mất hứng, bản thân luôn cảm thấy nữ nhi gặp nạn cùng các nàng có liên quan.
"Người tới, đem An phu nhân đuổi ra ngoài!" Cung thị cũng không nhường nhịn nàng nữa, mới sáng sớm đã có người tự chuốc lấy xui xẻo, tự nhiên không có quả ngọt để ăn, vài bà tử tiến vào kéo An phu nhân lôi ra ngoài.
"Tĩnh nhi, để mẫu thân nhìn một lát, ngươi thực sự không bị thương?" Cung thị vẻ mặt lo lắng, vài ngày trước Kiếm Hồn dám lấy thứ bẩn thỉu kia đến gây phiền toái cho nữ nhi, nay giữa thanh thiên bạch nhật dám làm hỏng sự trong sạch của cô nương nhà người ta, xem ánh mắt hắn nhìn Tĩnh nhi, cũng không phải hạng người lương thiện, mong hắn đừng làm thương tổn đến Tĩnh nhi.
"Nương, nữ nhi vẫn ổn nha , làm sao lại bị thương?" Nạp Lan Tĩnh nói xong, nhanh chóng đứng dậy xoay tròn một vòng, mới đem chuyện ngày hôm qua kể lại cho Cung thị.
Cung thị nghe xong cả kinh, nếu không phải Vũ nhi thông minh, nữ nhi làm sao có thể toàn thân trở ra. "Sau này nếu ngươi xuất môn, liền mang theo những người này!" Cung thị phân phó, nếu Kiếm Hồn thật sự gây chuyện, mang theo những ngươi này, hắn quả quyết không dám làm bậy, chỉ dẫn theo hai cái nha đầu sao có thể đối thủ của Kiếm Hồn.
"Nương, nghe người nói kìa, về sau nếu ta xuất môn phải đem toàn bộ gia đinh trong phủ, hoặc là làm cho ngoại tổ phụ trực tiếp điều đến mười vạn đại quân bảo hộ nữ nhi!" Nạp Lan Tĩnh cười, nếu Cung thị biết lần trước nàng đến phủ ngoại tổ phụ, giữa đường bị Kiếm Hồn chặn, chẳng phải nàng càng thêm sốt ruột.
"Ngươi đó, lại ba hoa với ta!" Cung thị bị Nạp Lan Tĩnh chọc cười, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.
"Mẫu thân, người yên tâm đi, biểu tỷ đem một nha đầu bên người cho nữ nhi, nàng giúp đỡ nữ nhi không ít việc đâu!" Nạp Lan Tĩnh nhỏ giọng nói bên tai Cung thị, nguyên bản nàng tính không nói cho mẫu thân, nhưng lại sợ nàng lo lắng, mới lặng lẽ nói.
"Tốt, tốt, tốt lắm!" Cung thị vui mừng nói liền tù tì ba từ tốt, khó thấy được tình cảm biểu tỷ muội tốt như vậy, tương lai nếu có lập gia đình, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
"Tĩnh nhi, nếu ngươi không ngại, sao không cứu An tiểu thư, thanh danh nữ hài tử là quan trọng nhất!" Cung thị đột nhiên nghĩ tới An Ảnh Nhã, đều là người làm mẫu thân không hi vọng nữ nhi gặp chuyện không may, quả quyết cũng sẽ không hi vọng nữ nhi người khác gặp chuyện không may!
"Mẫu thân, ngài chính là rất mềm lòng, An Ảnh Nhã kia chủ động yêu thương nhớ nhung, nếu không phải nàng ham mê vinh hoa phú quý, sao lại đi lấy lòng Kiếm Hồn, lúc ấy nếu nữ nhi ngăn trở, nàng chắc chắn nói nữ nhi ghen tỵ nàng, sự tình sẽ hoàn toàn ngược lại!" Nạp Lan Tĩnh thở dài, kiếp trước cũng làm mẫu thân, tự nhiên hiểu được tâm tư Cung thị, nhưng trên đời này nào có chuyện thập toàn thập mỹ.
Cung thi ngẫm lại, cũng không rối rắm vấn đề này nữa, mẹ con hai người hàn huyên trong chốc lát, Nạp Lan Tĩnh mới rời đi.
Cung thị sai người chuẩn bị một ít quần áo đem cho Nạp Lan Hiên, tuy nói Cung phủ cái gì cũng có, nhưng nhìn bông tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng nhiều, trong lòng vô cùng sốt ruột cùng lo lắng, hạ lệnh cho người lập tức đi Cung phủ một chuyến.
Nạp Lan Tĩnh từ trong viên Cung thị đi ra, nhanh chóng trở về sân viện chính mình, tuyết rơi tựa như ít đi, ở trong viện bọn hạ nhân đang quét tuyết ra ngoài, Nạp Lan Tĩnh trở về phòng, thay một đôi hài khác, Lưu Thúy lại đặt thêm vài cái ấm lô, cả căn phòng liền ấm áp hẳn lên.
"Lát nữa, ở mỗi phòng cũng nên đặt thêm nhiều ấm lô!" Nạp Lan Tĩnh dùng lò sưởi hơ ấm tay, mới cảm thấy hơi lạnh trên người xua tan đi một ít. Lưu Thúy bưng trà nóng tới, Nạp Lan Tĩnh ngậm nước trong miệng một lúc rồi mới phun ra, thật là ấm áp từ trong ra ngoài.
"Tiểu thư, không tốt, không tốt, biệt viện của phu nhân bị cháy!" Thời điểm buổi trưa, Nạp Lan Tĩnh nằm trên tháp nhỏ nghỉ ngới, bị người đánh thức.
"Cái gì?" Nạp Lan Tĩnh giật mình, tàm ti chăn trong tay rơi xuống, "Phu nhân đâu, phu nhân đâu?" Nạp Lan Tĩnh sốt ruột, xuống giường, Lưu Thúy giúp nàng phủ thêm áo choàng mới chạy nhanh ra ngoài, dọc theo đường đi gặp mọi người hô đi lấy nước, báo cho nhau biết.
Tuyết tựa hồ bắt đầu rơi nhiều, dọc theo đường đi, trên người Nạp Lan Tĩnh cũng phủ một tần tuyết mỏng manh.
"Đại tiểu thư!" Thời điểm Nạp Lan Tĩnh đuổi tới, lửa đã được dập tắt, là từ phòng bếp Cung thị bốc lên, may mắn hôm nay tuyết rơi, lửa không có lan sang nơi khác, chính là tất cả cửa sổ phòng bếp đều bị thiêu đen! Hiện tại tuy còn chút hơi khói, rất xa cũng ngửi thấy mùi khét nồng nặc.
"Nương, nương!" Nạp Lan Tĩnh bất chấp tất cả vọt vào trong phòng kêu lên.
"Đại tiểu thư, phu nhân đến phủ Tướng quân vấn an Đại thiếu gia còn chưa trở về!" Một nha đầu nhị đẳng chạy nhanh qua, trong phòng Cung thị mọi thứ đều hoàn hảo, không có dấu hiệu cháy, cũng khiến Nạp Lan Tĩnh yên lòng.
"Phu nhân đi khi nào?" Nạp Lan Tĩnh lấy lại bình tĩnh, mới lên tiếng hỏi, trong lòng thật kinh ngạc, loại thời tiết này sao lại xảy ra hỏa hoạn?
"Bẩm Đại tiểu thư, Đại tiểu thư trở về không lâu, phu nhân liền đem theo quần áo thiếu gia, lên xe ngựa đi luôn!" Nghĩ đến nhóm bà tử trong viện đều đi theo Cung thị đến Cung phủ, chỉ chừa lại vài cái nha đầu nhị đẳng cùng nha đầu làm việc nặng ở lại trong viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.