"Xuân Hương kéo hắn đi làm gì vậy? " Tần thị kinh ngạc, lên tiếng hỏi.
"Hừ, ở trước mặt mọi người thế nhưng hắn lại không chút e dè nói chuyện của chủ tử, sợ người khác không biết sao, nô tài như vậy tuyệt không thể lưu." Vận Ninh quận chúa thanh âm nhẹ nhàng, chỉ có ba chữ cuối cùng giọng điệu mới có chút nặng nề, trong ánh mắt bắn ra ngoan ý mãnh liệt.
Tần thị thân mình vừa động, hiểu được hàm ý trong lời nói của Vận Ninh quận chúa, không nghĩ tới nàng ngày thường dịu dàng nhu nhược, thật ra trong lòng lại ngoan độc như vậy, thân thể không tự giác rùng mình một cái.
Vận Ninh quận chúa đem biểu tình của Tần thị thu vào đáy mắt, lại thủy chung không mở miệng giải thích, gia đinh này tuyệt không thể lưu, nếu nàng đoán không sai, gia đinh chân chính truyền tin đã chết trên đường, trong lòng nàng tuy biết làm như vậy sẽ đả thảo kinh xà ( động cỏ đánh rắn ) , nhưng hiện tại là thời cơ tốt, chỉ dùng biện pháp này mới có thể vì Tĩnh nhi tranh thủ chút ít thời gian.
Vận Ninh quận chúa ngẩng đầu nhìn trời cao, từ nhỏ Thái hậu liền phá lệ yêu thương nàng, nhưng có ai biết được nàng lại đối với chính mình tàn nhẫn? Từ nhỏ đã xem những thủ đoạn dơ bẩn trong cung, nàng nói tương lai chính mình muốn làm Hoàng tử phi, lại càng muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ, muốn tồn tại ở trong cung quan trọng nhất là phải ngoan độc hơn so với những người khác, nàng hít một hơi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phu-dich-nu/1381003/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.