Buổi sáng phủ Tạ, sương thu giăng nhè nhẹ trên ngói. Cây quế trước sân vẫn tỏa hương, nhưng không khí trong phủ lặng đến lạ.
Sau đêm sinh thần ấy, mọi người dường như đều dè dặt hơn, lời nói cẩn trọng, bước chân cũng nhẹ.
Diệu Yên đứng bên hiên, chậm rãi khuấy chén trà sen. Ánh nắng đầu ngày hắt lên, phản chiếu bóng nàng trên nền gạch.
Trong lòng, nàng biết chuyện đêm đó cần phải nhanh chóng tra rõ.
Dưới mái hiên, Tạ phu nhân thong thả bước ra, tay phe phẩy chiếc quạt trúc. Giọng bà nhẹ như sớm mai, nhưng từng chữ đều mang uy nghi của người chủ một phủ lớn:
“Chuyện đêm qua trong phủ, hẳn con đã rõ ràng cả. Nay con tính xử trí thế nào?”
Diệu Yên khẽ mỉm cười, nét cười dịu mà ý sâu:
“Thưa mẫu thân, con với tướng quân đều nghi trong phủ có kẻ hai lòng. Cần âm thầm tra xét, tìm cho rõ người đứng sau và ý đồ của họ.”
Tạ phu nhân khựng lại một thoáng. Ánh nhìn bà sâu như dòng nước cổ giếng, lặng nhưng soi thấu lòng người.
Một lúc, bà chậm rãi nói, giọng trầm mà kiên quyết:
“Ta cũng nghĩ thế. Bao lâu nay, việc trong phủ để kẻ khác chạm tay quá mức. Giờ phải thu lại, kẻo để người ta lấn át.”
Lời không hề cao giọng, song rơi vào tai Diệu Yên lại như tiếng trống thúc quân giữa chốn biên thùy, nặng nề mà không thể khước từ.
Giữa giờ Thìn, hai người ngồi trong thư phòng. Ánh sáng rọi qua rèm trúc, vẽ nên những vệt vàng mờ.
Tạ phu nhân mở hòm, lấy ra mấy tập sổ cũ, giấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phu-co-thuong-nhan/4794814/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.