Chiếc xe ngựa xóc nảy trên con đường gồ ghề, Y Như Bạch vô thức dựavào thành xe, ánh mắt uể oải, tay nắm chặt góc váy. Thì ra đến cuối cùng nhạc dứt người đi, vẫn chỉ còn một mình độc lai độc vãng, giống như lúc nàng bò ra từ đống thi thể mgười năm trước, cô độc một thân một mìnhphiêu bạt trên đường như du hồn…
Sau đó, nàng va phải một cỗ xe ngựa hoa lệ, phủ phục trước y bào thêu hoa dát vàng, nàng nghe thấy giọng nói mạo hiểm của mình: “Chỉ cần chotôi thời gian, ba năm, không, một năm, tôi có thể nuôi cho ngài cổ hoalợi lại nhất.”
Vậy là nàng có vàng, có nhà, có Phường vải, xung quanh thêm một đôimắt giám thị trong bóng tối, nhưng không ai có thể ức hiếp nàng, làm tổn thương nàng nữa. Ngày đêm không nghỉ, nàng rạch trên cổ tay mình hếtđao này đến đao khác để nuôi Tương tư cổ vương thích máu kia, nàng trồng hoa, nuôi cổ, chế thuốc, chứng minh cho người ở nơi xa kia giá trị tồntại của mình.
Từ đó nàng chỉ mặc y phục trắng, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân không được quên mối huyết hải thâm thù này.
Sau đó nàng gặp Tường Phong, tiểu nha đầu trên mặt lúc nào cũng vuivẻ kia đang bò trên cửa sổ, cái mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt cong congthèm thuồng, lấy lòng vẫy vẫy đuôi: “Tỷ tỷ, thịt kho tàu trong nồi củatỷ có thể chia cho ta một chén không?”
Ba năm ngắn ngủi này đã trở thành thời gian đẹp đẽ nhất trong đờinàng, nhưng mà nàng không ngờ rằng tình bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phong-truyen-ky/3143848/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.