Một năm kia là năm nhuận.
Trên lịch cũ có hai tháng chín.
Năm ấy là năm chậm trễ lần sinh nhật.
Mà ngày hôm đó đúng lúc là “Tuyết rơi nhiều”.
Tôi trưởng thành.
Mẹ đi.
Đêm đó, nơi này của chúng tôi tuyết nổi lên xuống nhiều hiếm thấy, ở “Tuyết rơi nhiều” ngày hôm đó không có báo trước vô tình rơi xuống, tràn ngập khắp cả trời đất, giương mắt nhìn lên, đều là một mảnh mờ mịt trắng như tuyết.
Tôi mặc một cái áo sơ mi thật to, rũ vai, một mình đứng ở trước cửa, tùy ý tuyết che kín tầm mắt, rơi đầy đỉnh đầu, tích đầy hai vai.
Tôi chẳng qua là ngơ ngác nhìn bóng người phía trước bị tuyết rơi xuống nhiều trở nên như ẩn như hiện.
Người cao gầy khó khăn bước đi về phía trước, nhưng mà cho dù tuyết rơi nhiều bay tán loạn, người đó không tính là cô gái khỏe mạnh vẫn cố chấp đi, cũng không quay đầu lại.
Tôi nghĩ, nàng hẳn là không nhớ sinh nhật mình.
Hoặc là, chính bởi vì nhớ, cho nên mới chọn vào tối nay mà rời đi.
Ba năm đầu liền có thể tự do, nàng.
Nhưng là ba nói: “ Chờ nàng trưởng thành đi.”
Tôi không hiểu. (mình cũng k hiểu -.-)
Ba như vậy yêu nàng, công việc có mệt nhọc đi nữa cũng sẽ về nhà nấu cơm, ôm đồm hết thảy việc nhà, không có nửa câu oán hận nào.
Ba đối với nàng tốt như vậy, quần áo của mình mấy năm cũng chưa từng đổi mới, cuộc sống khó khăn, nhưng mà nàng muốn cái gì, hắn đem hết toàn lực, cũng sẽ cho.
Ba là như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-nhu-di-mac/51108/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.