“Cổ tổng.” Thẩm Mặc tròng mắt yên tĩnh suy nghĩ một hồi, liền mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng.
“ Hử?” Cổ Dĩ Mạt ngước mắt, nhìn Thẩm Mặc cúi đầu nhìn mình, dây thanh chấn động, hỏi.
“Cô tối nay còn phải lái xe về nhà nghỉ ngơi sao?”
Cổ Dĩ Mạt: “.....”
“Tôi nói là, bộ dáng cô thế này, lái xe chỉ sợ không an toàn.” Thẩm Mặc cúi đầu nhìn người bị lời nói của mình làm hoảng sợ, Cổ Dĩ Mạt mặt đầy nghi ngờ thêm dáng vẻ lúng túng, tâm tình không tệ câu khởi môi.
“Khụ, tôi tối nay ở lại phòng làm việc nghỉ ngơi.” Cổ Dĩ Mạt thu hồi tầm mắt, nhìn khăn lông đắp trên bụng, che giấu hắng giọng một cái, trả lời.
Bên trong nhà ánh đèn đánh tới trên con ngươi rũ xuống của Cổ Dĩ Mạt, trên khuôn mặt tinh xảo thoáng ra một bóng mờ, đem da thịt còn chút tái nhợt ẩn ở trong bóng tối.
“Vậy, nhìn sắc mặt Cổ tổng đã khôi phục không ít, tôi liền về trước.” Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt, ánh sáng trong con ngươi màu hổ phách tựa như lưu thủy, chậm rãi chảy qua, như là đang suy tư cái gì, lại tựa như không muốn gì hết, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Bầu không khí, lại trở nên quái dị.
Cổ Dĩ Mạt không trả lời, chỉ nhấp môi, nhìn chằm chằm khăn lông, không nói.
“Cổ tổng?” Thẩm Mặc ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ, thấy Cổ Dĩ Mạt hồi lâu cũng không trả lời, quay đầu có chút nghi ngờ nhẹ giọng kêu.
Cắn cắn môi, Cổ Dĩ Mạt đem lời muốn nói ra nuốt trở vào, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-nhu-di-mac/51102/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.