Hôm nay là giai đoạn cuối của lớp 12.
Tôi ngồi trên giường trong căn phòng nhỏ cho thuê, cầm bút máy.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại những vết máu loang lổ kia, những thứ phản bội ấy, vứt bỏ, thất vọng, tuyệt vọng...
Tôi đứng ngẩn ngơ hồi lâu, nhấc bút viết xuống — "Vô ngôn".
Chẳng biết tại sao, nét bút rơi xuống lại là cái đề mục này.
Mình càng lúc càng bài xích mọi người, không hiểu tại sao.
Tổng vẫn khao khát một người ở một thời điẻm, có thể đạt được, nhưng lại chỉ có thể nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Không biết muốn làm cái gì, cũng không biết muốn cái gì, cái gì cũng không biết.
Trống không.
Tôi cứ như vậy lăng lăng tựa vào đầu giường, nhìn hoa văn trên chăn, xuất thần.
Cái gì cũng không muốn làm, nhưng lại muốn làm gì đấy, chỉ có điều không biết phải làm gì.
Dưới ánh đèn không khí nhỏ li ti nhẹ nhàng trôi lơ lửng, ở quanh thân tôi nhẹ nhàng bay, quấn quýt, sau đó lần lượt tách ra.
Tai nghe nhẹ nhàng tiếng nhạc tựa suối trong, lẳng lặng xuyên qua tai tôi.
Thật yên tĩnh.
Cả thế giới như chỉ còn lại mình vậy, hoặc giả là, cái thế giới này, đã không có mình tồn tại.
Trước mấy ngày từng thử nghiệm, nhưng bất luận bi thương thế nào, bài hát ưu thương để dẫn dắt ưu tư, kia trong mắt vẫn khô khốc như đất hạn hán, nặn không ra một giọt nước.
Ngực khó thở, tựa như thứ gì đó đè nén,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-nhu-di-mac/1863244/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.