Ở bệnh viện lúc tỉnh lại không biết là đã qua mấy ngày.
Lúc mở mắt ra liền nghe được cha ôn nhu một tiếng: "Con gái."
Lúc tôi quay đầu lại nhìn ông liền thấy những nếp hoa văn nơi khóe mắt, có chút không đành lòng khép mắt, nhưng cũng không nói gì.
Cổ họng như có một khối băng ở giữa, không muốn để cho nó chấn động, cũng không dám để cho nó chấn động.
Lại bởi vì mình phán đoán sai lầm để cho cha lo lắng.
Hay là bởi vì mình thật không đủ trưởng thành đây?
Giống như, trở lại trung học đệ nhất năm đó, chính mình non nớt lại nóng nảy.
Đã từng tin tưởng tình bạn chân chính đẹp nhất ấy, cho nên tôi dùng hết toàn lực mà nắm bắt, mà giữ chặt, mà bảo vệ.
Kết quả, quan tâm lo lắng thành thói quen cho nên không đáng giá một đồng, trở thành rẻ mạt nhất.
Tôi hạ thấp bản thân cầu xin những vì sao đó vạch qua bầu trời đêm, đi khẩn cầu bọn họ chiếu sáng bầu trời đêm ấy, cũng không cần để ý, tôi chỉ có thể lấy một loại dáng dấp khó khăn ngửa đầu nhìn bọn họ từng chút vạch qua bầu trời của tôi, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Không có một chút lưu luyến, không có một tia hoài niệm, cũng không có một tia tình nghĩa.
Khi đó, tôi đứng dưới đêm tuyết mùa đông sững sờ hồi lâu, chợt lạc phương hướng.
Sau ngày ấy, tôi ngã bệnh rất lâu.
Cha cực kì lo lắng, cực kì săn sóc.
Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-nhu-di-mac/1863241/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.