Tôi hẳn coi như là con nhà giàu, hoặc nói là loại người thiên kim tiểu thư.
Lúc trước.
Ba rất cưng chiều tôi, mẹ cũng rất cưng chiều tôi, cho nên liền khiến tôi có tính tình ngang bướng.
Nhiều năm qua rất tự nhiên ngang ngược.
Mà người đầu tiên để cho tôi cảm thấy ngang ngược vô lý không có tu dưỡng chính là Thẩm Mặc.
Tôi nhớ đó là năm thứ nhất đại học học kỳ hai, tôi cùng nàng học cùng một khoa — thiết kế kiến trúc.
Toàn trường đều biết giáo sư kiến trúc là một cổ quái lão đầu, mặc quần áo mộc mạc, còn nghe nói một mình ở lại cái gì nhà gỗ trong rừng.
Cho nên, mặc dù cái giáo sư này thành tựu rất cao, nếu không phải thích cái chuyên ngành này, nghĩ đến nghe người này giảng bài đều không phải là rất nhiều.
Nhưng mà mỗi giờ thầy dạy sau khi Thẩm Mặc đến, mỗi tiết khóa đều là ngồi đầy.
Một học kỳ kết thúc, tôi cho tới bây giờ cũng không có cùng nàng nói một câu, chỉ cảm thấy, nàng rất đẹp, còn rất tuấn tú.
Tướng mạo đó cũng không phải là "Đẹp trai", khi đó tôi bởi vì được cưng chiều phải quá mức, cái gì cũng không biết, chẳng qua là mỗi lần nhìn nàng sống lưng lại thẳng tắp, độc lai độc vãng (kiểu một mình bước đi),cảm thấy, rất "Đẹp trai".
Nhìn xem, trong các loại sách đó cao nhân không phải cũng như vậy, độc lai độc vãng, mặt đầy dửng dưng sao?
Mà nàng kỳ thi chuyên ngành học kì đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-nhu-di-mac/1863236/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.