Cảm giác bị áp bức.
Bóng tối lạnh như băng từng bước xâm chiếm lấy sự sống.
Há miệng chỉ lưu lại một chuỗi ngâm nước lên cao, nơi này, là ở đâu?
"Hô...." Thẩm Mặc mở mắt ra ngồi dậy, nhìn cửa phòng khách sạn, bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Rõ ràng hồi lâu cũng chưa từng mơ giấc mơ này.
Nàng quay đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt một bên còn đang ngủ, lại liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, mới sáu giờ rưỡi.
Đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho nàng đi.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng xuống giường, đi ra khỏi phòng cài cửa lại ngồi lên ghế sa lon, nhưng là không có đi gọi bữa ăn, mà là đang nhìn cánh tay phải của mình, phát ra ngây ngô.
Đã đánh mất vật có giá trị, không đáng giá vì người bên ngoài nói.
Có lẽ, đã từng tồn tại một người vinh quang mà chói mắt, song khi hào quang trên đầu bị tháo xuống, bất luận là ai tháo xuống, cũng sẽ không còn ánh sáng chói mắt nữa.
Mọi người nói cho cùng, mơ ước là trên hết.
Như vậy, nếu như là mình buông tay mơ ước, chính là tội lỗi đi.
Mơ ước vốn là một thứ gì đó hư ảo cũng rất xa vời. Cũng không phải là treo bên mép thì sẽ thực hiện, cũng không phải là cho tới nay vẫn chôn chặt trong lòng không nói ra mà cũng sẽ không thực hiện, càng không phải là cố gắng xông qua liền có thể chạm.
Cần phải đặt chân ngay lập tức, sau đó luôn luôn ngẩng đầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-nhu-di-mac/1863233/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.