"Tiểu Mặc Tiểu Mặc ~~~ đi thôi đi thôi, đi ra ngoài ~~~" Ăn xong cơm trưa không bao lâu Lâm Uyên liền không kềm chế được kích động, dắt tay Thẩm Mặc chạy ra ngoài, đôi mắt đào hoa bị khí tức đứa trẻ bao bọc lấy, Tần Mi một bên nhìn khóe miệng câu lên độ cong thật to.
Cô thật sự là chị sao....
Thẩm Mặc nhìn Lâm Uyên đối diện trên ghế sa lon bình tĩnh ăn trái cây sau bữa ăn, nhìn lại Lâm Uyên dắt ống tay áo mình, không nhịn được ói cái máng.
"Nha đầu, con đi xuống bồi các nàng vui đùa một chút đi, ba đi nhìn một chút tửu phường (quán rượu)." Thẩm phụ đứng lên, mỉm cười nhàn nhạt, dếu vết tuổi tác nơi khóe mắt ở hai con ngươi màu hổ phách làm nổi bật cảm giác nhu hòa mà giàu có lịch sự.
Là cảm giác để cho người không kiềm được đi tin tưởng tuổi tác thật.
"Vâng." Thẩm Mặc nhìn Thẩm phụ, gật đầu một cái, đứng lên.
"Đi thôi." Thẩm Mặc nhìn Lâm Uyên đã kích động đến khó mà nói nên lời chỉ có thể lôi ống tay áo của mình ngẩng mặt hướng ba ba nhà mình mặt đầy biểu tình "Nguyện xông pha dầu sôi lửa bỏng cảm kích thúc", ung dung tránh thoát bàn tay đối phương, bóng người thật cao đi qua, ra ngoài phòng khách.
"Mặc." Thẩm Mặc đứng ở cửa nhìn trời đất bên ngoài trắng như tuyết, thở ra một làn hơi mang nhiệt độ màu trắng, nghe được Cổ Dĩ Mạt sau lưng kêu to, quay người sang.
Một cái khăn quàng dệt vải đen trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-nhu-di-mac/1863225/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.