Để dọn dẹp sạch cà phê trên sàn, Tống Vũ Tiều ném cái khăn tắm xuống vũng cà phê. Hiệu quả không lớn, mùi cà phê vẫn thơm thoang thoảng khắp phòng cùng với điều hòa và máy sưởi. Tống Vũ Tiều thả thêm một cái khăn tắm khác, Kiều Vũ Tụng nhìn vào và tự nghĩ: ngày mai tạp vụ khách sạn tới dọn phòng chắc chắn sẽ mắng họ. Cơ mà, lúc đó họ đã trả phòng và rời đi rồi.
Tống Vũ Tiều giẫm lên khăn tắm, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang quấn áo choàng tắm, cau mày hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Em ở nước ngoài lâu như vậy, tố chất chịu đựng cũng không khá hơn bao nhiêu." Kiều Vũ Tụng trêu ghẹo.
Tống Vũ Tiều bĩu môi, hỏi: "Mùi vị này có thể chịu được sao? Em sẽ mở cửa sổ, nếu như anh không lạnh."
Kiều Vũ Tụng lắc đầu, nói: "Em muốn em cứ mở cửa. Thật ra, anh nghĩ nó có mùi rất thơm, giống như ... mùi trên cơ thể em."
Tống Vũ Tiều đã đi tới bên cửa sổ, nghe vậy quay đầu lại hỏi: "Mùi trên người em? Em không có nước hoa cà phê."
Anh chỉ là thuận miệng nói, Tống Vũ Tiều lại quá nghiêm túc. Anh nhịn cười giải thích "Đó là mùi vị của công tác khổ cực."
Tống Vũ Tiều cười cười: "Cũng không khổ cực như vậy. Hơn nữa, tăng ca đều uống cafe pha máy nhanh gọn, không có thời gian pha tay."
Kiều Vũ Tụng bước tới bàn trà, nhìn trong hộp đựng đồ, lấy ra 2 gói cà phê hòa tan, hỏi: "Uống không? Mùi của công tác vất vả."
Tống Vũ Tiều cười rũ: "Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899577/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.