Vòi nước trong bếp bị hỏng, khi quá yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh nhỏ giọt trong khoảng lặng dài. Khi sự im lặng kéo dài, âm thanh của những giọt nước dần trở nên dày đặc hơn.
Kiều Vũ Tụng nhìn tô mì ăn dở, thật lâu sau mới cười khổ nói: “Đây là nhà của anh. Em nói như vậy, không sợ anh đuổi em ra ngoài sao?”
Tống Vũ Tiều đã đặt đũa trong tay xuống, nghe vậy hít một hơi thật sâu nói: “Em định mùa xuân sang năm trở về mới nói với anh. Nhưng nếu đợi đến lúc đó, sợ là làm lỡ quá nhiều thời gian.”
“Làm lỡ thời gian nào? ” Kiều Vũ Tụng không nhịn được ngoáy tai, e rằng mình nghe nhầm.
Anh vì che giấu sợ hãi mà giả bộ không hiểu, làm Tống Vũ Tiều nhíu mày, nói “Làm lỡ thời gian anh suy nghĩ cân nhắc.”
Kiều Vũ Tụng ngẩn người, không biết nên cười hay nên khóc. Tống Vũ Tiều vẫn bình tĩnh như mọi khi, khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy ngay cả một chút hoảng sợ nhỏ nhất cũng sẽ rất buồn cười. Anh xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi của mình “Cân nhắc cái gì? Chia tay sao?”
Tim Tống Vũ Tiều đau nhói như bị gai đâm. Cậu mím môi và cố gắng nói một cách kiên nhẫn và thành thật, “Đây là kết quả xấu nhất mà em có thể tưởng tượng.”
Kiều Vũ Tụng thực sự nhìn thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt của Tống Vũ Tiều, điều mà trước đây anh hầu như không thấy. Nhưng cậu xấu hổ cái gì? Không có thời gian cho tổ chức? hay là thật tàn nhẫn ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899563/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.