Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, Kiều Vũ Tụng còn ăn một bát mì trứng nóng hổi.
Anh cảm giác dường như cả Kiều Chấn Hải và Từ Ngạo Quân đều muốn nói gì đó với anh, nhưng vì rất muộn cuối cùng họ nói "ngủ sớm đi".
Mà Kiều Vũ Tụng lại bất an vì đã nộp đơn từ chức. Mọi chuyện đến nước này, trên mạng nhiều người nói anh vô tội, đáng thương. Có người còn vào tận trang chính thức của Bắc Hàng Airline để nói đỡ cho anh. Nếu bây giờ Bắc Hàng dừng quyết định ngừng bay của anh. Nếu vậy, đơn từ chức kia thì phải làm sao đây?
Xét cho cùng Kiều Vũ Tụng là một kẻ hèn nhát, nhu nhược và hay tự ti. Anh đã quên rằng công ty vì Đằng Lập Quân xảo trá mà phản bội anh, trái lại, anh cảm thấy rằng nếu công ty có thể đưa cành ô liu vào thời điểm này và làm động tác cầu hòa giữ anh lại, thì anh sẽ biết thời thế lưu lại Bắc Hàng. Cũng bớt đi rắc rối khi tìm việc mới và giải thích cho ba mẹ anh.
Xưa nay anh đã không có tinh thần phấn đấu. Sau khi tìm được một công việc tốt, anh dự định sẽ làm việc cả đời, đừng nói đến việc nhảy việc khác, thay đổi vị trí làm việc anh cũng cảm thấy phiền phức, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Vì vậy, ngay cả khi anh rõ ràng thất vọng vì những gì Bắc Hàng đã đối xử với mình, anh vẫn hy vọng qua cơn phong ba bão táp, có thể làm việc như cũ, dù không thăng chức CF cũng được.
Kiều Vũ Tụng năm nay 30 tuổi. Anh biết có nhiều người ở tuổi anh vẫn đang ca ngợi tuổi trẻ và tung hoành vì tương lai, nhưng anh rất dung tục, tầm thường. Anh đã gặp được tình yêu của đời mình và anh hy vọng rằng mình đã nhìn thấy phần cuối của nhân sinh cuộc đời.
Cái người tên Tăng Nhất Tâm, Kiều Vũ Tụng không có ấn tượng.
Tuy nhiên, từ giọng điệu tố cáo của cô ta, bất cứ ai cũng có thể nghĩ cô ta phải rất quen thuộc với Kiều Vũ Tụng. Làm thế nào mà Tống Vũ Tiều xác nhận rằng người đó là người tố cáo? Với tính cách thận trọng của Tống Vũ Tiều, nếu không chắc chắn thì cậu không thể ra tay.
Kiều Vũ Tụng mở phần mềm liên lạc nội bộ, nhập tên "Tăng Nhất Tâm" vào ô tìm kiếm.
Kết quả là: Bộ phận phục vụ số 5, SS, đình chỉ bay.
Anh nhấp vào ảnh đại diện của Tăng Nhất Tâm, nhìn thấy là một khuôn mặt được trang điểm theo tiêu chuẩn của Bắc Hàng, và nụ cười cũng theo tiêu chuẩn mà công ty yêu cầu. Khuôn mặt này có vẻ quen thuộc, nhưng Kiều Vũ Tụng đã bay với rất nhiều người trong 6 năm qua, anh thật sự không nhớ.
Kiểm tra lại tất cả các chuyến bay gần đây của mình, cuối cùng, Kiều Vũ Tụng đã tìm được người tương ứng.
Là cô ta. Vài tháng trước, Kiều Vũ Tụng đã bay đến đảo Hồng Kông, vì mua nước hoa - trở về bị trễ chuyến bay. Cô gái này đã bay vị trí Số 6. Cố ý lúc anh không hay biết tình huống, đã nhờ anh đối phó với nhân viên thanh tra.
Bởi vì mức độ mưu mô hại người này, Kiều Vũ Tụng đã từng không để tâm, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mức độ sau đó còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng mà tại sao? Kiều Vũ Tụng nghĩ mãi mà không ra.
Với tư cách của cô ta, không thể trở thành đối thủ cạnh tranh của Kiều Vũ Tụng, cho dù Kiều Vũ Tụng không được thăng CF, thì cô ta cũng không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn xa lạ, làm sao cô có thể nói nhiều chuyện về anh như vậy, kể cả một ít sự thật trong đó?
Sự tình phát triển đến mức độ này, Kiều Vũ Tụng bị mê man, trở nên bối rối và nghi ngờ.

Nhớ đến trưa mai Tống Vũ Tiều phải đi Thành phố Tây, anh liền ngủ không được.
Kiều Vũ Tụng không biết mình đã nằm im trong bao lâu, anh cầm điện thoại lên xem, phát hiện đã quá nửa đêm.
Mọi người trên Internet thật giống không cần nghỉ ngơi. Trận chiến phòng thủ và tấn công chống lại Đằng Lập Quân vẫn tiếp tục.
Tăng Nhất Tâm chưa bao giờ liên lạc với Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng chỉ có thể xem như đi trên đường, vô duyên vô cớ vấp phải một nắp cống bị hư hỏng.
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tống Vũ Tiều hỏi: Tiểu Tiều, em ngủ chưa?
Tống Vũ Tiều: Chưa, đang ở nhà cô.
Kiều Vũ Tụng lập tức nhớ tới em họ của cậu, hỏi: Tại sao? Em họ của emthế nào rồi?
Tống Vũ Tiều: Ba mẹ em đang ở đây uống trà, trò chuyện với cô dượng, vẫn chưa đi về. Em họ đang ở trên mạng, có thể sẽ ở trên mạng cả đêm nay.
Kiều Vũ Tụng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tống Vũ Tiều: Anh ngủ trước đi, đừng tắt chuông điện thoại. Muộn chút nữa em sẽ qua tìm anh sau.
Tim Kiều Vũ Tụng đập thật nhanh, suy nghĩ một chút, hỏi: Gần nhà cô em có cửa hàng tiện lợi24h không? Anh ngủ không được, anh sẽ đợi em ở gần đó.
Tống Vũ Tiều: Anh chờở nhà thôi, ngoài trời lạnh, lại muộn như vậy, rất khó tìm xe đi ra ngoài.
Đây quả thực là một vấn đề, Kiều Vũ Tụng đột nhiên mất hứng nói: Được rồi. Anh rất nhớ em.
Qua một lúc, Tống Vũ Tiều trả lời: Vậy thì em sẽ đến đó ngay bây giờ, khoảng hai mươi phút nữa.
Nhìn điện thoại trước mặt, Kiều Vũ Tụng ngồi xuống giường.
Nói muộn như vậy, Kiều Vũ Tụng ra ngoài rất khó tìm được xe, Tống Vũ Tiều tự mình đi, cũng khó tìm được xe như vậy.
Năm phút sau đặt xe trực tuyến được gửi đi, vẫn không có tài xế nào nhận đơn.
Tống Vũ Tiều không thể ngồi yên, đứng dậy đi về phía phòng của em họ mình.

Thấy vậy, Chu Mỹ Kỳ lập tức nói: "Đúng rồi, hãy đi xem em họ con, khuyên em vài câu. Làm anh phải như thế nào cho đúng?"
Tống Vũ Tiều không quay đầu lại, đi tới trước cửa phòng Trần Giai Dung.
Phòng của thiếu nữ không đóng cửa lại theo yêu cầu của ba mẹ, Tống Vũ Tiều đứng ở ngoài cửa, có thể nhìn thấy em họ nhìn chằm chằm ở trước màn hình máy vi tính. Cô chăm chú nhìn vào màn hình đến nỗi không nhận thấy có người đang theo dõi mình.
Tống Vũ Tiều xem bộ dáng của cô hận không thể một đầu đâm vào trong màn hình.
Lông mày cô nhíu lại, như thể đang tập trung vào một việc lớn lao nào đó, không thể bị phân tâm trong chốc lát, nhưng đột nhiên, không rõ vì lý do gì, cô ấy bật khóc.
Trần Giai Dung vừa khóc vừa đánh máy, nhìn từ bên cạnh trông cô rất kiên quyết, và tin nhắn tán gẫu của phần mềm trò chuyện liên tiếp đến.
Tống Vũ Tiều nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thấy cô không nhịn được ném con chuột lên bàn phím, gác chân lên ghế, ôm gối khóc.
Ban đầu khóc thầm, ngay sau đó rất nhanh ngửa mặt gào khóc, tiếng khóc vang vọng khắp nhà.
"Làm sao vậy, có chuyện gì vậy?" Tống Xảo Vân và Chu Mỹ Kỳ vội vàng chạy tới hỏi.
Tống Vũ Tiều thấy đặt xe trực tuyến có tin tức mới, lắc đầu nói: "Con không biết, con chỉ đứng ngoài cửa xem một lúc. Em ấy ở trên mạng xem tin tức."
Tống Xảo Vân lo lắng bước vào trong và quan tâm hỏi: "Chị ơi, có chuyện gì vậy?"
"Tránh ra!" Trần Giai Dung rống to khi mẹ cô còn chưa đi tới gần, cầm lấy văn phòng phẩm trên bàn ném về phía bà, "Bây giờ mấy người hài lòng chưa? Cút ngay! Cút ngay cho tôi!"
Tống Vũ Tiều nhìn thấy lưng của bà cô cứng đờ.
Chu Mỹ Kỳ cẩn thận kéo áo của Tống Vũ Tiều, nói nhỏ: "Con về trước đi. Ngày mai không phải đi Thành phố Tây sao? Con về trước đi." Rõ ràng là muốn con trai bà tránh được cuộc tranh chấp gia đình này.
Tống Vũ Tiều xác thực không có năng lực tham gia giải quyết mớ hỗn độn như vậy, cầm chìa khóa mà Chu Mỹ Kỳ nhét vào trong tay, cậu nói: "Con đi làm ít chuyện, muộn chút trở lại sau."
Chu Mỹ Kỳ bất ngờ nhìn cậu, nhưng lại nhìn cuộc cãi vã của hai mẹ con kia, sau đó lại nhìn chồng và em rể đi tới, sốt ruột nói: "Được rồi, con đi nhanh lên."
"Trần Giai Dung, có chuyện gì vậy, con điên rồi à?" Trần Thư Phong bước vào phòng con gái và la mắng.
Tống Vũ Tiều nhìn sắc mặt ba mẹ vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, liền im lặng xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.