Internet là một thế giới ảo vô tận. Mỗi một người lang thang trên mạng đều giống như một con thuyền lẻ loi. Khi xung quanh êm đềm sóng yên, không biết sóng gió bão bùng đi đâu, khi chính mình gặp phiền phức bị sóng đánh lật úp lại phát hiện ở nơi khác là bầu trời trong trẻo, người khác căn bản không hiểu được trận mưa rào xối xả đó.
Như Kiều Vũ Tụng trải qua 2 ngày phong ba bão táp, trào phúng, chửi rủa, trách cứ, đồng tình thương cảm nối tiếp nhau. Những người đã chế giễu và mắng chửi anh không xin lỗi anh, mà quay sang hướng đối lập, rơi vào trận chiến mắng chửi khác căng thẳng hơn. Anh đã gây ra bão mạng trên Internet, giống như là trung tâm của thị phị, đi tới chỗ nào cũng bị người khác nhận ra. Thực tế, trong cuộc sống hiện thực, sự quan tâm của mỗi người đều thuộc về sinh hoạt của chính mình, không liên quan gì đến anh.
Anh là một người bình thường, rất rất bình thường, giống như tất cả những hành khách khác trên máy bay, anh ăn bữa ăn phổ thông của hành khách và yêu cầu tiếp viên hàng không một ly nước cam.
Không ai nhận ra anh là ai, các tiếp viên hàng không cũng vậy. Anh sinh hoạt bình thường như vậy, nhưng khoảnh khắc anh mở phần mềm xã hội, anh được chào đón với hàng ngàn bình luận về mình, như thể anh có liên quan mật thiết đến cuộc sống của họ.
Thật là mỉa mai!
Chuyến đi trở lại Tân Châu kéo dài 3 giờ. Trong đầu Kiều Vũ Tụng đã phác thảo đơn từ chức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899557/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.