Bữa tối là canh bí nấu ếch tươi và đậu phụ xào cà chua.
Nếu bữa cơm không có hai món ăn này, Kiều Vũ Tụng còn không biết có thể mua ếch tươi ở chợ rau nhỏ trong tiểu khu, càng không biết ban công nhà có trồng rau thơm và hành lá.
Nghe Tống Vũ Tiều dặn dò, Kiều Vũ Tụng đã chọn 2 loại rau gia vị ăn kèm.
Tống Vũ Tiều rửa rau sạch sẽ, cắt nhuyễn, rau thơm rải vào nồi canh, hành lá tô điểm cho đậu phụ.
Nhìn bộ dáng Tống Vũ Tiều nấu cơm, Kiều Vũ Tụng thực sự không dám kể chi tiết chuyện gì đã xảy ra với mình, giây phút này quá đẹp, so sánh với hoang đường, anh không thể phân biệt được cái nào mới là mộng cảnh.
"Có thể mãi mãi như thế này thì tốt rồi." Kiều Vũ Tụng không khỏi thở dài, "Thật đáng tiếc! ngày mốt em phải đi rồi."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều đang rửa tay dừng lại một chút, cười với anh: "Em dọn cơm trước, anh ăn đi."
Tống Vũ Tiều hiếm thấy nhìn trái nhìn phải mà nói chuyện với anh.
Dù như thế nào, công việc Tống Vũ Tiều là quan trọng nhất. Kiều Vũ Tụng gặp phải phiền toái cũng không muốn trì hoãn cậu. Cơm nước dọn ra xong, Kiều Vũ Tụng đi ra ban công gọi cho quản lý trực tiếp của mình xin nghỉ phép.
Quản lý dường như nhận chỉ đạo của cấp trên, biết Kiều Vũ Tụng bị oan uổng, đã đồng ý với anh không chút do dự.
"Quyết định xử phạt của anh đã được thông qua và đăng trên mạng nội bộ. Tôi chuyển nó cho anh nha?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899554/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.