Chương trước
Chương sau
Lời nói của Tống Vũ Tiều khiến trái tim của Kiều Vũ Tụng khẽ rung rinh, tuy rằng không thành hiện thực nhưng dường như không còn nặng nề như trước. Trước khi anh có thể giải thích tình huống cho Tống Vũ Tiều, xe đã đến công ty.
Anh phải nói lời từ biệt với Tống Vũ Tiều một cách vội vàng, Tống Vũ Tiều cuối cùng nói một câu gì đó, Kiều Vũ Tụng không nghe rõ, anh chỉ nói “được” rồi cúp điện thoại.
Khi bước vào thang máy, Kiều Vũ Tụng gặp một số đồng nghiệp tiếp viên khác. Có thể thần hồn nát thần tính, anh cảm thấy rằng họ nhận ra mình. Từ nút thang máy hiển thị các tầng, bọn họ hẳn là đến cuộc họp chuẩn bị.
Kiều Vũ Tụng đứng trong thang máy chen chúc một lúc, đột nhiên nhận ra rằng anh vẫn đang mặc đồng phục, giống như những bức ảnh chụp trước khách sạn. Kiều Vũ Tụng cảm giác đứng ngồi không yên, lén liếc nhìn những người trong thang máy, thấy bọn họ có vẻ không để ý đến mình, liền lén cởi huy hiệu trên ngực anh quên cởi ra và cầm nó trong tay.
Ngay khi cửa thang máy mở, nhóm tiếp viên này lần lượt bước ra.
Kiều Vũ Tụng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía bên trong góc camera, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tâm trạng của anh trở nên vô cùng tức giận, vừa lên tầng đã bước nhanh đến phòng làm việc của giám đốc bộ phận phục vụ khoang.
“Quản lý Tôn!" Kiều Vũ Tụng gõ cửa và bình tĩnh nói, “Cô đang tìm tôi?”
Có vẻ như quản lý Tôn đã đợi rất lâu. Ngoài cô ấy, trong văn phòng còn có các phó quản lý và thư ký, người giám sát trực tiếp của Kiều Vũ Tụng cũng ở đó. Nhìn thấy anh bước vào, họ đồng thanh ngừng nói.
Kiều Vũ Tụng chào hỏi từng người một.
“Tôi về trước. Khi nào có kế hoạch cụ thể thì nói cho tôi biết.” Thư ký Lưu nói xong liền rời đi trước, đi qua bên cạnh Kiều Vũ Tụng, liếc mắt nhìn anh.
Kiều Vũ Tụng nhìn không hiểu được ánh mắt của anh ta, lưng anh trở nên cứng đờ.
Ngay sau đó, một số quản lý khác cũng rời đi. Kiều Vũ Tụng đặt va li cạnh cửa, đi về phía quản lý Tôn, và lặp lại “Cô đang tìm tôi sao?”
“Ngồi đi.” Quản lý Tôn nhìn chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
Kiều Vũ Tụng thận trọng ngồi vào chỗ của mình.
Cô ta nhìn anh một lúc rồi khách sáo nói: “Anh vừa mới bay về đúng không?”
Anh gật đầu.

“Có tin tức về tiếp viên hàng không của công ty Bắc Hàng trên mạng, anh đã đọc chưa?” Quản lý Tôn nói, mở điện thoại lên vuốt.
Đúng như Kiều Vũ Tụng suy đoán, là vì sự cố kia. Vốn tưởng rằng mình có thể tỉnh táo một chút, thế nhưng lúc thật sự bị hỏi, câu trả lời của anh vẫn không tự chủ được mà trở nên kích động.
Anh đã cố gắng kiềm chế sự kích động của mình đến mức giọng nói như mắc lại trong cổ họng:
“Trong ảnh thực sự là tôi và Đằng Lập Quân, nhưng tôi không có quan hệ tình cảm với anh ta, thậm chí không phải bạn bè. Tôi khẳng định không có quan hệ tình cảm với anh ta. Khách sạn Royce do công ty sắp xếp, cô biết rồi. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau. Ngày hôm đó Kinh Hàng Airline cũng có một vài thành viên phi hành đoàn ở lại khách sạn đó mà. Tôi không biết người nào có động cơ thầm kín mà chụp lén bức ảnh, tôi không có bịa chuyện bừa bãi, tôi đảm bảo với nhân cách của mình, tuyệt đối không có chuyện đó!”
“Nhân cách?” Giọng điệu của quản lý Tôn rất vi diệu.
Kiều Vũ Tụng giận run, khẳng định: “Đúng.”
“Nhân viên hàng không dân dụng lợi dụng chức vụ để vui chơi bên ngoài. Câu nói này đã được lan truyền rộng rãi trong dân gian. Nay lại có tin tức như vậy, hành khách lại càng đặt dấu hỏi về chất lượng tiếp viên của chúng tôi. Cấp trên yêu cầu chúng tôi phải nghiêm túc chấn chỉnh từ chuyến bay tiếp theo.”Quản lý Tôn trang điểm rất đậm, hai hàng lông mày xăm hình bán nguyệt rất bình tĩnh khi nói.
Kiều Vũ Tụng gần như tức giận bật cười, không nhịn được nói “Quản lý Tôn, cùng bay là hành khách tự do.”
“Nhưng mà, hành khách cùng bay cùng nhân viên phi hành đoàn ở cùng một chỗ, lạm dụng quyền lợi của công ty đối với nhân viên, có phải không?” Giọng điệu của cô ta có vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Tôi không có quan hệ với Đằng Lập Quân.” Kiều Vũ Tụng sắp mất kiên nhẫn, giọng nói trở nên nặng nề hơn “Tối hôm đó, Đằng Lập Quân tìm nhầm phòng và đến chỗ tôi. Tôi có nói vài câu với anh ta ở cửa phòng. Anh ta có lẽ cũng có ý định vào cửa, cho nên mới bị chụp mấy tấm ảnh kia. Tuy nhiên, chỉ cần check camera giám sát khách sạn, cô có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình. Tôi cam đoan khẳng định cuối cùng anh ta không có vào cửa. Về phần buổi sáng gặp nhau ở sảnh, càng không cần phải nói, quy định nào cấm không được nói chuyện trước cửa khách sạn?”
Quản lý Tôn lạnh lùng nhìn anh hỏi: “Vậy sao anh vẫn ở bên ngoài muộn như vậy mà không về phòng nghỉ ngơi?”
“Thời gian khởi hành của JU5868 là 13:20 chiều. Theo quy định, tôi có thể sắp xếp thời gian của mình trên cơ sở đảm bảo đủ thời gian nghỉ ngơi.” Kiều Vũ Tụng nghiêm nghị nói.
Cô ta yên lặng nhìn anh chăm chú, sau đó cúi đầu suy tư một hồi, cuối cùng hỏi: “Ở công ty anh có gặp phải khó khăn gì không, hay nói cách khác, anh có gây thù chuốc oán với ai không?”
Kiều Vũ Tụng ngẩn người, lắc đầu nói: “Chắc là không.”
“Một cư dân mạng tự nhận là tiếp viên hàng không của Bắc Hàng đã tung tin về danh tính và đời tư cá nhân của anh. Thư ký Lưu và tôi đều hy vọng tìm ra người đó.”
Nói đến cái này, quản lý Tôn trước mặt không thay đổi, sau lộ ra vẻ chán ghét, "Lúc phục vụ hành khách có biết nói chuyện hay không thì không biết, mà lúc nói nhảm nhí khùng điên thì nói rất trơn tru.”
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng kinh ngạc. Anh cho rằng cuộc thảo luận giữa quản lý Tôn và những người khác vừa rồi chỉ là về bản thân anh, không ngờ lại có người tố giác. Kiều Vũ Tụng nghĩ lại thấy rằng đó mới là vấn đề. Bởi vì, ngay cả khi anh thực sự đã qua đêm với Đằng Lập Quân, thì đó vẫn là đời tư cá nhân của anh. Nhưng người tố giác đề cập rằng “công ty thường làm ngơ với những nhân viên lợi dụng cơ hội qua đêm bên ngoài, để tìm kiếm các mối quan hệ ngoài luồng.” Điều này liên quan đến vấn đề cấp quản lý của toàn công ty.

Kiều Vũ Tụng suy tư hồi lâu, khổ sở nói: "Tôi không nghĩ ra ai là người đã tung tin tức. Mỗi lần công ty sắp xếp lịch bay ngẫu nhiên, đều có rất nhiều người cùng bay.”
Quản lý Tôn liếc mắt một cái, hỏi: “Người đó có nói tới đại nhân vật, có chuyện này sao?”
Kiều Vũ Tụng sững sờ, anh thành thật giải thích về đơn vị làm việc và tính chất công việc của Tống Vũ Tiều.
Nghe xong, quản lý Tôn trào phúng nói: “Cũng khá là ghê gớm, nhưng không có liên quan đến chúng ta.”
Anh ngượng ngùng cười cười.
“Hãng hàng không Bắc Hàng đã hợp tác với khách sạn Royce từ lâu. Bây giờ nhân viên đang ở trong khách sạn, bị chụp ảnh và tung lên mạng, gây bão như vậy. Chúng tôi phải đặt câu hỏi về an ninh của khách sạn.” Quản lý Tôn thở dài, “Chúng tôi đã xem video giám sát mà anh đề cập rồi.”
Đôi mắt của Kiều Vũ Tụng sáng lên “Ở đâu vậy?”
Quản lý Tôn trở lại vẻ mặt không chút biểu cảm, xoay laptop trước mặt lại gần người ngồi bên bàn, click chuột.
Khi video được phát, cô ta giải thích: “Đoạn video hoàn chỉnh cho thấy 2 người đã không ở cùng phòng vào đêm hôm đó. Vì vậy, nguồn bức ảnh ở đâu và người chụp hình tại sao muốn làm như thế, nguyên nhân bên trong, chúng ta trước mắt không có cách nào định đoạt. Vì anh quen biết Đằng Lập Quân, tôi khuyên anh nên liên hệ với anh ta và hỏi xem chuyện gì đang xảy ra. Chúng tôi cũng đã liên hệ với phía công ty Đằng Lập Quân nhưng vẫn chưa có phản hồi.
Chúng tôi đang viết thông cáo báo chí, nhưng mà có người tố giác trước, chúng tôi không tiện phát. Nếu sau này anh có manh mối gì về người tố cáo, vui lòng liên hệ với Giám đốc Hứa kịp thời, chúng tôi có kế hoạch chấn chỉnh và xử lý nghiêm túc.”
Video phát xong nhanh chóng và hình ảnh vẫn ở cảnh cuối cùng. Kiều Vũ Tụng thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tính, không thể tin được những gì mình đã thấy——
Theo cảm giác chính anh đã trải qua, giống như anh đã mô tả với quản lý Tôn, đêm đó, sau khi nói chuyện với Đằng Lập Quân, anh đóng cửa và đi ngủ. Đằng Lập Quân không vào phòng của anh. Tuy nhiên, anh không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài hành lang sau khi vào phòng.
Sau khi Đằng Lập Quân bị cự tuyệt ở ngoài cửa quay đi, anh ta đi đến đầu kia của hành lang, nơi đặt camera. Hình ảnh bên trong góc, lúc này đã có một người khác cầm máy ảnh, hình như hắn ta vừa bước ra từ một căn phòng nào đó. Đằng Lập Quân đi qua trước mặt hắn, liếc một cái rồi rời đi.
Mặc dù cảnh này bị ép vào góc xa nhất của video, Kiều Vũ Tụng có thể nhìn thấy rõ ràng, Đằng Lập Quân thực sự quay đầu lại và liếc nhìn người đàn ông cầm máy ảnh.
Ảnh chụp trong hành lang và ngoài sảnh khách sạn hiệu ứng đều không giống ảnh chụp bằng điện thoại di động. Trước đó Kiều Vũ Tụng đã suy nghĩ xem phóng viên săn ảnh kiểu gì, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, anh đã bật cười vì không thể chấp nhận được sự lố bịch đến hoang đường.
Kiều Vũ Tụng bị ù tai, giống như khoảnh khắc máy bay đang cất cánh. Giọng của quản lý Tôn u u minh minh bên ngoài: “Cho đến khi chúng tôi liên lạc được với Đằng Lập Quân, chúng tôi tạm thời không có kế hoạch công khai đoạn video này. Anh mau chóng liên hệ với Đằng Lập Quân càng sớm càng tốt để hỏi rõ tình huống.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.