Chương trước
Chương sau
Một đêm không mộng mị.
Khi Kiều Vũ Tụng tỉnh dậy, đại não chậm chạp như chưa bắt đầu hoạt động. Anh sờ sờ bên người thấy trống không, quay đầu lại thì thấy Tống Vũ Tiều đang đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Tiểu Tiều?” Kiều Vũ Tụng ngồi dậy, cầm điện thoại lên, hỏi: “Sao em lại dậy sớm vậy?”
“Chênh lệch múi giờ một chút “ Tống Vũ Tiều nói, quay lại bên giường, cúi người hôn anh chào buổi sáng.
Kiều Vũ Tụng mỉm cười thỏa mãn, kéo chăn lên, tìm quần áo vương vãi trên giường. Vừa mặc quần áo vào, anh vừa hỏi: “buổi sáng em có tính toán gì không? Buổi trưa anh mới phải họp chuẩn bị.”
Tống Vũ Tiều nhún vai, nói: “Không có kế hoạch gì. Anh muốn nghỉ ngơi thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”
“Em đã đến Suwan bao giờ chưa?” Kiều Vũ Tụng thấy cậu không có tâm trạng tốt.
Cậu lắc đầu.
“Chưa từng đến đây, cũng không tò mò bên ngoài như thế nào sao?” Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc và nói, " Anh phát hiện em thực sự trạch. Từ khi chúng ta quen nhau cho đến nay, anh chưa thấy em nói đi chơi chỗ nào? mua sắm ở đâu? Trước kia chúng ta chưa hẹn hò, em đã làm gì trong thời gian nghỉ ngơi? ”
Tống Vũ Tiều do dự một chút, đáp nói: “khi đó nhìn xem đối phương muốn làm cái gì.”
Kiều Vũ Tụng hoang mang, chợt nhớ tới Cố Hối Chi từng nói Tống Vũ Tiều chia tay anh ta không bao lâu, liền bắt đầu tình yêu mới.
Anh thực sự đã hỏi một câu ngu ngốc. Kiều Vũ Tụng đang nghĩ như thế, nhìn thấy Tống Vũ Tiều cầm tay anh.
“Em nhàm chán và nhạt nhẽo lắm sao?” Tống Vũ Tiều hỏi.
Kiều Vũ Tụng không biết cậu sẽ nghĩ như vậy, nên nhanh chóng nói: “Làm sao như vậy?” Anh dừng lại, chạm vào mặt Tống Vũ Tiều cười nói, “Tống Vũ Tiều của chúng ta luôn là bạn nhỏ dễ thương và chủ động nhất.”
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều đặt trán lên trán anh, cà cà nhẹ nhàng, nói: “Lúc mới chia tay, em đã được người cũ dạy dỗ làm người.”
“Hả?” Kiều Vũ Tụng khó hiểu.
“Anh ấy nói khi yêu, việc gì em cũng không có chủ động, mọi chuyện đều xem bản thân là trung tâm, không quan tâm đến cảm xúc của người khác.” Tống Vũ Tiều mím miệng nói.
Kiều Vũ Tụng rất ngạc nhiên, cậu có thể nhắc đến người yêu cũ một cách bình tĩnh như vậy. Tống Vũ Tiều đến tột cùng là quân tử thẳng thắn vô tư, nói cái gì đều không thẹn với lòng, hay là đối với anh quá tín nhiệm, tin tưởng anh nhất định sẽ không để tâm và ghen tị?
Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng không biết nên cười hay nên khóc trong lòng, nói: ” Anh đồng ý với việc nói em quá ích kỷ trong mọi việc và không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Tuy nhiên, anh không đồng ý nói em không chủ động. Em thì…hơi vô vị một chút thôi.”
Nghe nói như thế, Tống Vũ Tiều ngồi dậy, lạnh lùng nhìn anh.
Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười, ôm mặt cậu nói: “Anh nghĩ mình ăn sáng trước, sau đó từ từ nghĩ xem buổi sáng làm cái gì.”
“Bữa sáng có món gì?” Tống Vũ Tiều nheo mắt hỏi.
Kiều Vũ Tụng cười, trong nháy mắt đẩy Tống Vũ Tiều ngã trên giường.
Chờ lúc nhìn thấy Kiều Vũ Tụng ngồi ở trên người mình, Tống Vũ Tiều mới kinh ngạc phát hiện anh còn không mặc quần lót.
Kiều Vũ Tụng không cho cậu nhìn loạn, quay mặt cậu đối mặt với anh, nghiêng người nói, “Ăn nhà khoa học vĩ đại của chúng ta, giáo sư Tống Vũ Tiều.”
Từ lúc Kiều Vũ Tụng nói từ từ suy nghĩ xem buổi sáng làm gì, Tống Vũ Tiều cũng đã dự liệu bọn họ không thể ra cửa.
Trách nhiệm Kiều Vũ Tụng tự nhiên chỉ chịu một nửa, nửa còn lại Tống Vũ Tiều chịu. Chỉ được nghỉ buổi sang, đi đâu cũng không đủ, đơn giản ở trong phòng khách sạn nói chuyện phiếm với nhau. Dù sao thời gian ở bên cạnh Kiều Vũ Tụng, cho dù có làm gì đi nữa cũng không thể gọi là lãng phí.
Dù là chương trình tạp kỹ hay tin tức truyền hình, tất cả trên TV đều bằng tiếng Thái. Thật vất vả cậu mới tìm thấy một kênh tiếng Anh đang phát sóng màn trình diễn trượt băng nghệ thuật của cuộc thi trượt băng nghệ thuật đôi.
Ngay sau khi Tống Vũ Tiều đặt điều khiển từ xa xuống, cậu đã bị Kiều Vũ Tụng kéo vào trong chăn….

Thời điểm họ bò ra khỏi chăn, sự kiện thể thao đã biến thành giải vô địch bóng chuyền nữ đã kết thúc cách đây ít lâu.
"Muốn xuống lầu mua bao sao?” Tống Vũ Tiều nhìn chương trình thể thao, mới hỏi xong, Kiều Vũ Tụng liền từ phía sau ôm lấy cậu.
Kiều Vũ Tụng sờ sờ ngực cậu, lại xoa bụng cậu, hỏi: “Em đói bụng sao? Muốn ăn sáng?”
Tống Vũ Tiều nhún vai, nói: ”Không sao, em có thể không ăn bữa sáng.”
“Anh làm em đói rồi,” Kiều Vũ Tụng dựa vào vai cậu nói.
“Đúng vậy, em đói đến nỗi ’một chút’ cũng không còn.” Tống Vũ Tiều đùa giỡn, quay đầu quả nhiên nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đỏ mặt trừng cậu. Cậu ngoạm một miếng vào miệng Kiều Vũ Tụng nói “Giờ no rồi.”
Kiều Vũ Tụng không đành lòng thấy Tống Vũ Tiều đi theo mình suốt 2 ngày qua chỉ ăn cơm trên máy bay. Anh thở dài và nói, “Tắm rửa sạch sẽ, anh dẫn em đi ăn gần đây. Nhưng mà ...”
Tống Vũ Tiều nghi ngờ quay lại, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng chỉ ngón tay lên vai mình.
“Anh có thể lưu ở đây một cái dấu hôn không?” Kiều Vũ Tụng cẩn thận hỏi.
Tống Vũ Tiều kinh ngạc, cười cười: ”Trên vai không có mạch máu, em lo anh hôn sung miệng mới có thể lưu. Hôn trên cổ đi, hướng ở đây nè.” Nói xong liền vỗ vỗ vào bên gáy.
Kiều Vũ Tụng muốn để lại hickey, nhưng nếu anh hôn vào cổ cậu, điều đó sẽ quá rõ ràng. Anh do dự, “Có thể không?”
“Được rồi, dù sao mấy ngày nay em cũng không đi làm.” Tống Vũ Tiều thấy anh do dự, ôm eo anh, kéo anh ngồi ở trên đùi, “ Đến.”
Kiều Vũ Tụng ngẫm nghĩ hình như vậy, mấy ngày nay không nói tới đơn vị, Tống Vũ Tiều còn không có về Tích Tân, căn bản là không thể gặp được người quen, cho dù là hickey cổ bị nhìn thấy, cùng lắm bị người xa lạ đánh giá là có bạn tình cuồng nhiệt mà thôi.
Nghĩ như vậy, Kiều Vũ Tụng ôm vai cậu, vùi đầu hôn lên cổ cậu.
Trên đường từ sân bay về khách sạn, Tống Vũ Tiều đi theo Kiều Vũ Tụng, hoàn toàn không biết mình đến nơi nào.
Gần trưa, theo Kiều Vũ Tụng ra ngoài, mới nhận ra khung cảnh đường phố bên ngoài có vẻ quen thuộc, cứ như đã từng xem trong một bộ phim nào đó.
Tống Vũ Tiều nhìn quanh, nhưng thấy ánh mắt của Kiều Vũ Tụng thường xuyên rơi trên người mình.
Cậu giả vờ như không nhìn thấy, một lúc sau, khi đang băng qua đường, cậu bất ngờ ôm lấy vai Kiều Vũ Tụng và hôn lên trán anh.
Kiều Vũ Tụng bất ngờ, có thể nhìn thấy hickey đỏ trên cổ cậu, vừa cười vừa dụi cằm vào vai cậu.
“Có bộ phim nào quay ở đây không?” đi theo Kiều Vũ Tụng vào nhà hàng, Tống Vũ Tiều tò mò hỏi.
“Ừm, chắc cũng khá nhiều. Đây là trung tâm giải trí thời trang, giống như Sanlitun* vậy. Nhiều bộ phim thần tượng của giới trẻ Thái Lan cũng quay ở đây.” Kiều Vũ Tụng dứt lời, nắm lấy tay Tống Vũ Tiều, đi theo người phục vụ, hai người ngồi xuống bàn cạnh bên cửa sổ.
(三里屯: TAM LÍ TRUÂN khu dân cư ở Bắc Kinh, TQ. Sanlitun được biết đến với các nhà hàng sang trọng và cuộc sống về đêm thời thượng.)
Kiều Vũ Tụng nhận nhiệm vụ gọi món, anh không hỏi ý kiến ​​của Tống Vũ Tiều mà trực tiếp gọi hai món là mì Tom Yum và Sinh tố Xoài.
Tống Vũ Tiều thu hồi tầm mắt nhìn quang cảnh đường phố, phát hiện người phục vụ đã lấy thực đơn đi, cậu nhìn Kiều Vũ Tụng.
Anh ngạc nhiên nói: “Em muốn ăn gì nữa không?”
“Không, tùy anh quyết định.” Tống Vũ Tiều nói, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái nói, ”Ở đây vẫn là mùa hè.”
Kiều Vũ Tụng cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý có thể thấy được đàn ông và phụ nữ mặc trang phục mùa hè thời thượng ở khắp mọi nơi, còn có một số khách Tây ba lô Âu Mĩ.
“Ở đây một năm có bốn mùa, chỉ có sự khác biệt giữa nóng và rất nóng.” Kiều Vũ Tụng nói, chống cằm nhìn Tống Vũ Tiều đang ngồi đối diện.

Tống Vũ Tiều thoáng nhìn anh rung chân ở dưới bàn, mỉm cười : “Vui vẻ như vậy?”
Anh gật đầu nói: “Đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc cái này, áo thun và quần đùi. Chân em thật dài.”
“Đương nhiên rồi.” Tống Vũ Tiều nhướng mày tự hào, nghĩ ngợi rồi nói, “Em mặc áo khoác bông cũng rất đẹp trai.”
Kiều Vũ Tụng không nghĩ cậu mặt dày tự luyến như vậy, trêu chọc nói: “Vậy thì anh thật sự rất mong chờ.”
“Không bao lâu nữa có thể nhìn thấy, bây giờ tháng 10 rồi.” Tống Vũ Tiều nói xong, người phục vụ đã mang sinh tố xoài tới.
Chưa kịp ăn một miếng, Kiều Vũ Tụng đã cầm đi, nói cậu không thể ăn đồ lạnh khi bụng đói. Cậu đành phải thôi.
“Làm tiếp viên hàng không thực sự khổ, không chỉ đối phó với sai lệch múi giờ, mà còn cả biến đổi khí hậu. Ở Tích Tân mới bắt đầu mùa đông, đi Hokkaido đã có tuyết rồi, đến Thái Lan, còn phải trải qua cả mùa hè“, Tống Vũ Tiều trước khi ra cửa, chỉ tìm trang phục mùa hè đã cảm thấy phiền phức.
“Ừ, giống như đêm qua thì tốt rồi, mang theo túi qua đêm. Nếu như bay qua lại cùng ngày thật sẽ có lúc buổi sáng say nắng, buổi chiều cảm lạnh.”
Tống Vũ Tiều cảm thấy anh nói hơi cường điệu, nhưng nhìn thấy anh ăn sinh tố Xoài, liền nhìn chằm chằm“Sao anh có thể ăn?”
“Bởi vì anh là anh trai Tiểu Tụng, em là bạn nhỏ Tống Vũ Tiều.” Nói xong, anh múc một muỗng lớn cho vào miệng.
Tống Vũ Tiều không nói nên lời, chờ mì nước tới, nói: “Tốt hơn là anh ăn ít đi, buổi chiều còn có chuyến bay.”
Nghe xong, Kiều Vũ Tụng do dự một chút, đẩy món sinh tố ra.
Vào ngày thứ ba, có hai chuyến bay, từ Suwan trở lại Tích Tân, sau đó lại bay đến Haneda.
Không biết có phải là ảo giác không, Tống Vũ Tiều cảm nhận được ở Suwan, Kiều Vũ Tụng đã thoải mái hơn rất nhiều, bao sự kiềm chế ở Trung Quốc đã gần biến mất, ngay cả khi đối với cậu, Kiều Vũ Tụng cũng trở nên chủ động hơn.
Tống Vũ Tiều thích nhìn thấy vẻ ngoài thoải mái và tự tin của anh, nhưng vẫn tò mò về những thay đổi này, cậu hỏi: “Anh thích sống ở nước ngoài hơn?”
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ vì ở nước ngoài xa lạ hơn đi. Anh cảm thấy mọi người không biết mình nên có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Ở Trung Quốc, bởi vì mọi người đều nói tiếng Trung, vẫn là tùy thời sẽ gặp phải người quen biết. Hơn nữa... môi trường ở nước ngoài cởi mở hơn một chút, ở Thái Lan, hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, phải không? Anh có đồng nghiệp đã đăng ký kết hôn ở đây.”
Tống Vũ Tiều suýt nữa bật thốt lên, hỏi anh có phải là muốn kết hôn, mà cũng may dừng lại kịp thời. Suy nghĩ qua đi, Tống Vũ Tiều hỏi: ”Cho nên, đây mới là con người thực của anh?”
Kiều Vũ Tụng không biết vì sao cậu nói như vậy, hỏi ngược lại: “Em không thích anh như vậy?”
“Anh như thế nào em đều yêu thích.” Tống Vũ Tiều khẳng định, nhưng nhìn thấy sự nghi ngờ không rõ ràng trên khuôn mặt anh, cậu mỉm cười,“Em tạm thời lý giải đây là nhập gia tùy tục đi.”
Trước đây Kiều Vũ Tụng đã nghĩ nếu anh thể hiện tình yêu của mình với Tống Vũ Tiều quá cuồng nhiệt sẽ khiến cậu sợ hãi, không ngờ cậu lại hỏi sớm như vậy. Anh hối hận cau mày, cúi đầu ăn mì.
Nhìn thấy anh im lặng, Tống Vũ Tiều tự hỏi có phải là mình nói sai cái gì không. Suy nghĩ một hồi, lấy sinh tố Xoài trước mặt, hỏi: “Anh Tiểu Tụng, em ăn có được không?”
Nghe vậy Kiều Vũ Tụng ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Tống Vũ Tiều, giống như đang muốn lấy lòng anh, không khỏi chua xót.
“Thực sự, em có thích mọi thứ ở anh không?” Kiều Vũ Tụng cẩn thận hỏi.
Tống Vũ Tiều gật đầu khẳng định nói: “Chỉ là, nhìn thấy anh thích sống ở nước ngoài, không có cách nào cùng anh định cư ở ngoại quốc, rất xin lỗi mà thôi. Công việc của em có nhiều hạn chế. Chúng ta cũng không thể giống như đồng nghiệp của anh, đăng ký kết hôn ở nước ngoài. Em sợ anh đi cùng với em, không được vui vẻ hạnh phúc như vậy.”
Kiều Vũ Tụng vội vàng nói: “Sẽ không. Nhà hàng này, anh đến vô số lần, chưa bao giờ hạnh phúc như lần này. Huống hồ, em không cho là tại nơi không ai quen biết, mà lạc quan được làm chính mình, đây chỉ là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người thôi. Tất nhiên có thể anh sẽ hạnh phúc, dù không có em bên cạnh, nhưng với anh hạnh phúc đó giống như đến một nơi không ai biết đến mình.”
“Anh không ghen tị với việc họ có thể kết hôn và ôm hôn nhau ngoài đường sao?” Nhìn anh căng thẳng, Tống Vũ Tiều yên tâm chút.
Trong lòng Kiều Vũ Tụng xẹt qua một tia thất vọng, nhưng anh nghĩ lại, lắc đầu, cười nói: “Không ghen tị. Hơn nữa, anh biết có rất nhiều người ghen tị với anh khi được ở bên cạnh em. Đúng không?”
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều hơi kinh ngạc, bật cười nói: “Đúng vậy.”
Nhìn thấy cậu cười, Kiều Vũ Tụng cũng cười, nói: “Nhất định là vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.