Không biết đã bao lâu rồi, Tống Vũ Tiều mệt đến bất tỉnh nhân sự như lần này.
Cậu thậm chí còn không biết Kiều Vũ Tụng ra ngoài khi nào, tỉnh dậy vì Kiều Vũ Tụng gọi điện thoại tới, hỏi cậu có ra ngoài không.
Thấy đã đến giờ lên máy bay, Tống Vũ Tiều vội vàng tắm rửa thay quần áo.
Vali của cậu đã được Kiều Vũ Tụng sắp xếp rõ ràng, những thứ có giá trị cần mang theo anh đặt ở trên bàn.
Như vậy giảm bớt thời gian để Tống Vũ Tiều ra cửa.
Khách sạn rất gần sân bay, Tống Vũ Tiều đón taxi không tới mười phút.
Nhưng cậu đã ra ngoài quá muộn, chưa kịp kiểm tra hành lý thì đã nghe thông báo từ sân bay giục lên máy bay.
Thanh tra an ninh nhìn thẻ căn cước của cậu, lập tức trở nên vội vàng, nói: “Ngài muộn quá rồi, vui lòng nhanh lên!”
Tống Vũ Tiều cảm ơn đối phương, cầm lấy áo khoác vừa cởi ra, chạy như bay về phía cửa lên máy bay.
Cửa lên máy bay vắng tanh, không có hành khách nào khác.
Nhân viên mặt đất đang phát thông báo, mới kêu tên hành khách Tống Vũ Tiều, nhìn thấy có người chạy đến, liền hỏi: “Có phải anh Tống Vũ Tiều không?”
“À, vâng. Xin lỗi.” Tống Vũ Tiều thở hổn hển trả lời.
Cuối cùng, cậu đã có thể bước vào cabin trước khi cánh cửa đóng lại.
Kiều Vũ Tụng đang đứng ở cửa khoang hành khách để chào đón, dở khóc dở cười nhìn cậu “Chào mừng quý khách lên máy bay.”
Tống Vũ Tiều tránh né ánh mắt của anh và bước vào cabin.
Ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899540/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.