Bởi vì biết Kiều Vũ Tụng đêm khuya mới có thể trở lại Tích Tân, sau khi anh rời khỏi nhà, cậu không nghĩ về việc của anh nữa. Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, Kiều Vũ Tụng đã về đến nhà. Nếu là bình thường, công tác đến giờ này, Tống Vũ Tiều đơn giản ngủ lại ở trong Viện. Nhưng khi nãy không biết như thế nào lại đồng ý trở về ngay. Đi ngang qua cửa phòng thí nghiệm, Tống Vũ Tiều do dự một chút, mở cửa qua nhận diện võng mạc, thấy bên trong vẫn có người, chính là người phụ trách việc nâng cấp hệ thống lần này. Tống Vũ Tiều hỏi:"Phùng Tử Ngưng, còn chưa về sao?" Anh ta đột nhiên bị gọi, giật mình, nhìn lên từ phía sau màn hình, và nói "Ồ, vẫn chưa." "Anh ngủ ở đây?" Tống Vũ Tiều phát hiện anh ta đã mở giường xếp ra, "Biểu đồ Gantt chuẩn bị xong chưa?" Anh ta gật đầu nói: "Xong rồi, để tôi in cho anh một bản." "Không, anh có thể gửi email cho tôi bằng mạng nội bộ của anh." Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, hỏi "Tần phó đâu?" Phùng Tử Ngưng trừng mắt: "Ở nhà." Cậu hất cằm với cấp dưới nói: "Đi thôi, tôi đưa anh về. Ngày mai trở lại làm việc." "Hả?" Phùng Tử Ngưng khó tin. Tống Vũ Tiều sốt ruột xua tay nói: "Đi thôi, đi thôi. Sắp đến ngày Quốc khánh rồi, ngủ trong đơn vị, lãnh đạo đụng phải rất khó coi." Nghe vậy, anh ta vội vàng thu dọn đồ đạc, cất giường xếp vào tủ bảo quản rồi rời khỏi phòng thí nghiệm. Tống Vũ Tiều và Phùng Tử Ngưng tuy rằng cùng làm việc trong Viện SEE, nhưng quan hệ của họ không mấy thân thiết. Nguyên nhân là bản thân Tống Vũ Tiều - cậu không phải là một người có thể tùy tiện thân cận người khác, và Phùng Tử Ngưng cũng không phải người thấy sang bắt quàng làm họ, thích lấy lòng cấp trên. Có thể thấy, Phùng Tử Ngưng không tình nguyện đi cùng Tống Vũ Tiều. Tống Vũ Tiều cũng không tìm được chủ đề gì để nói với anh ta, thậm chí còn hối hận vì quyết định đưa anh ta về. Để giảm bớt bầu không khí im lặng trong xe, Tống Vũ Tiều mở nhạc lên. "A, nhạc không lời, Mendelssohn!" Phùng Tử Ngưng thốt lên. Tống Vũ Tiều ngạc nhiên hỏi: "Anh biết hả?" "Ừm, tôi đã học được trong lớp học cảm thụ âm nhạc." Nói xong có chút hưng phấn nhìn Tống Vũ Tiều, xong anh ta nhanh chóng thu hồi nụ cười.
Tống Vũ Tiều thoáng thấy được sự thận trọng của anh ta, bất giác nhíu mày, nói: "Anh làm sao vậy?" Anh ta lúc đầu cũng không hiểu, nhưng đã sớm phát hiện mình thay đổi thái độ, cười ngượng ngùng nói: "Không có gì." Anh ta dừng lại, "Tôi thấy anh cũng không dễ gần, mặc dù Hiểu Phong luôn nói rằng anh tốt. " Vấn đề này, Tống Vũ Tiều yên lặng không nói. Nhưng một lúc sau, vẫn là không nhịn được để ý, cậu hỏi: "Tôi trông rất tệ sao?" "À? Không, không ..." Anh ta xua tay hết lần này đến lần khác, trong khoảng khắc anh ta cười đầy ẩn ý, "Có lẽ trước đây không có được ôn hòa lắm. Gần đây, tôi thấy anh đã thay đổi một chút, mặc dù chúng ta không có tiếp xúc nhiều. " Tống Vũ Tiều lơ đễnh chép miệng. Phùng Tử Ngưng do dự một chút, hỏi: "Có phải là anh đạt được nguyện vọng tâm tư rồi?" "À, đã bị anh nhìn thấu." Tống Vũ Tiều nhàn nhạt trả lời. Phùng Tử Ngưng bĩu môi, nói:"Tôi biết anh sẽ không tự nhiên tốt như vậy." "Anh có tin là bây giờ tôi đạp anh ra ngoài không?" Cậu lạnh lùng nói. Phùng Tử Ngưng nhún vai và nói, "Tốt hơn là anh đừng, tôi còn chưa gửi biểu đồ Gantt cho anh." Tống Vũ Tiều ở trong mắng thầm một tiếng, lắc lắc đầu. Đưa cấp dưới về, một phần cũng do tiện đường. Bọn họ đều ở trong Viện số 6. Tống Vũ Tiều đậu xe vào ô riêng của mình, nói lời tạm biệt với Phùng Tử Ngưng. "Cuối cùng tháng này tôi cũng có người mới để nói chuyện!" Phùng Tử Ngưng mỉm cười vẫy tay chào cậu, "Tạm biệt!" Tống Vũ Tiều dở khóc dở cười, thật không biết hai người bọn họ là ai sáo lộ ai. (Sáo lộ - 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt":v ) Đi vào thang máy Tống Vũ Tiều liếc mắt nhìn thời gian, đã gần 3 giờ rưỡi. Thời gian này, về nhà nằm một chút, không tới 4 tiếng lại phải rời giường. Tống Vũ Tiều thở dài lắc đầu, chưa kịp cất điện thoại vào túi lại thì chuông điện thoại vang lên. Cậu lấy nó ra lần nữa, vừa nhìn thấy là một email mạng nội bộ với biểu đồ Gantt mà Phùng Tử Ngưng đính kèm. Cậu nhìn đi nhìn lại cẩn thận, suýt chút nữa bỏ qua cửa thang máy đã mở. Đứng ở cửa nhà, Tống Vũ Tiều gửi tin nhắn cho anh ta hỏi: Thứ Năm hoàn thành mô phỏng khí hậu cực đoan? Hôm nay đã là thứ Năm rồi." Phùng Tử Ngưng: Vâng, tôi vừa hoàn thành nó trước khi tan làm. Tống Vũ Tiều vui mừng, thầm nghĩ cậu có thể dành một ngày cuối tuần với Kiều Vũ Tụng. Không ngờ, vừa mới nghĩ như vậy, cánh cửa trước mặt liền mở ra.
Cậu giật cả mình, suýt nữa không kịp tránh né, đập vào trên cánh cửa. Đứng trong cửa Kiều Vũ Tụng lại không ngạc nhiên chút nào, trái lại sắc mặt của anh tối sầm, hỏi: "Em làm gì mà không vào nhà?" Tống Vũ Tiều sửng sốt, phát hiện chuyện gì đang xảy ra, liền hỏi: "Làm sao anh biết em ở ngoài cửa?" Kiều Vũ Tụng tức giận liếc nhìn cậu, quay vào nhà không nói một lời. Cậu không biết tại sao, sau khi vào nhà đóng cửa lại, nhìn thấy màn hình chuông cửa bên cạnh sáng lên, nghi ngờ hỏi: "Anh nhìn chằm chằm vào màn hình này suốt sao?" "Anh không nhìn chằm chằm, làm sao có thể nhìn thấy em đến cửa nhà cũng không vào cửa, trốn ở bên ngoài gửi tin nhắn?" Kiều Vũ Tụng bước vào phòng ngủ. Tống Vũ Tiều không ngờ anh lại dễ dàng thừa nhận như vậy, ngây người ra. Thay giày xong, Tống Vũ Tiều hỏi: "Có muốn tắm cùng nhau không?" Anh trả lời từ trong phòng ngủ "Anh tắm rồi!" "Tắm sạch sẽ?" Tống Vũ Tiều cười nói, đi tới cửa phòng ngủ, phía trước bị ném một cái gối ném vào mặt. Cậu ôm gối trong tay, nhìn Kiều Vũ Tụng đang ngồi trên giường, cậu chỉ cười. Kiều Vũ Tụng buồn bực nói: "Cười cái gì?" "Cười anh nhìn rất đẹp." Tống Vũ Tiều dùng gối che mặt. Nhìn thấy khuôn mặt gần như vùi trong gối, chỉ có một đôi mắt đáng thương lộ ra, Kiều Vũ Tụng hơi bối rối, lầu bầu nói: "Giả bộ đáng thương." "Hả?" Tống Vũ Tiều ngẩng đầu, nhìn anh lạnh lùng liếc mắt cậu một cái, lại vùi mặt vào trong gối, "Em còn tưởng là đáng yêu." Kiều Vũ Tụng mắng: "Cái quỷ gì vậy!" Nói xong, anh bước xuống giường, sải bước đến trước mặt Tống Vũ Tiều, lấy cái gối ném xuống đất, ôm mặt Tống Vũ Tiều, hôn lên. Tống Vũ Tiều giữ chặt cánh tay anh, hôn anh một cái rồi cười, "Thực xin lỗi anh, tăng ca quên nói." Kiều Vũ Tụng vuốt ve khuôn mặt của cậu, gần đây, thời tiết càng ngày càng lạnh và khô hơn, trên má cậu có một ít vảy. "Lúc quay lại, thấy em không có ở nhà, đồ ăn để lại cho em cũng không có động đậy, anh thực sự rất sợ." Kiều Vũ Tụng yếu ớt cụng trán lên trán cậu. Nghe vậy, Tống Vũ Tiều áy náy xoa xoa tóc anh, nói: "Em xin lỗi, sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]